ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 488

— Thưa ông, tôi biết rằng ông muốn nói chuyện với tôi.

— Trời đất ơi! Ai bảo với cô như vậy?

— Tôi biết, ông cần gì phải hỏi? Nếu ông là người không có danh dự, thì
ông có thể hại tôi, hay ít ra là toan chuyện làm hại tôi; nhưng nỗi nguy đó,
mà tôi không tin là có thực, chắc chắn sẽ không ngăn cản tôi thành thật. Tôi
không yêu ông nữa, ông ạ, trí tưởng tượng điên rồ của tôi đã huyền hoặc
tôi.

Bị cái đòn kinh khủng đó, điên dại vì tình yêu và đau khổ, Julien tìm cách
phân trần. Còn gì vô lý bằng không được yêu, mà phân trần cái nỗi gì?
Nhưng lý trí không còn một tí uy lực gì đến những hành động của anh nữa.
Một bản năng mù quáng thúc đẩy anh cố trì hoãn sự quyết định số phận của
anh. Anh thấy hình như mồm anh còn nói, thì chưa phải là tuyệt vô hy
vọng. Mathilde không để tai nghe những lời lẽ của anh, âm thanh của nó
làm cho cô tức giận, cô không quan niệm được rằng anh lại cả gan dám
ngắt lời cô.

Sáng hôm đó, những hối hận của đức hạnh và những hối hận của lòng kiêu
ngạo đều làm cô đau khổ bằng nhau. Cô như bị tê tái về cái ý nghĩ khủng
khiếp là đã cho một anh thầy tu bé mọn, con nhà quê mùa, có những quyền
hành đối với cô. Cũng chả khác nào, cô tự nhủ trong những lúc tự khoa đại
nỗi đau khổ của mình lên, như ta đã trót dại với một tên đày tớ, và nay phải
hối hận về chuyện đó.

Trong những tính khí quả cảm và kiêu hãnh, chỉ có một bước từ sự giận dữ
bản thân đến sự đến sự tức giận người khác. Những cơn cuồng nộ khí đó là
một thích thú mãnh liệt.

Chỉ trong chốt lát, cô de La Mole đã đi tới chỗ vùi dập Julien bằng những
biểu hiện hết sức quá đáng của lòng khinh bỉ. Cô rất mực thông minh và cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.