ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 510

Tất cả mọi con mắt đều tìm kiếm một con người mà Julien nhận mặt được.
Đó là ông de Nerval, thủ tướng, mà anh đã thoáng gặp ở vũ hội của ngài
quận công de Retz.

Sự lộn xộn đến cực độ, như lời các báo chí khi nói về Nghị viện. Sau một
khắc đồng hồ dài dặc, sự im lặng dần dần được tái lập.

Bấy giờ, ông de Nerval đứng lên, và lấy giọng một bậc tông đồ:

— Tôi sẽ không khẳng định với các ngài, ông ta nói bằng một giọng lạ
lùng, rằng tôi không thiết tha gì chức thủ tướng.

Thưa các Ngài, tôi đã được chứng giải rằng tên tuổi của tôi làm tăng gấp
đôi lực lượng của bọn Jacobins vì nó làm cho nhiều người rất ôn hòa quyết
định chống lại chúng ta. Vậy tôi rất sẵn lòng rút lui; song lẽ những con
đường của Chúa, có một số ít người trông thấy; song lẽ, ông nói thêm và
nhìn trừng trừng vào ông hồng y giáo chủ, tôi có một sứ mạng; trời đã bảo
tôi: Người sẽ đem đầu của người lên đoạn đầu đài, hoặc người sẽ tái lập
nền quân chủ ở nước Pháp, và làm cho hai Nghị viện chỉ còn như Nghị viện
dưới thời vua Louis XV, và cái đó, thưa các ngài, tôi sẽ làm bằng được.

Ông không nói nữa, ngồi xuống, và trong phòng im phăng phắc.

Thật là tay đóng kịch giỏi, Julien nghĩ. Anh lầm, cũng vẫn như thường lệ,
vì giả thiết quá nhiều trí thông minh ở người khác. Được cuộc tranh cãi của
một buổi tối náo nhiệt như thế, và nhất là được sự thành thục của cuộc bàn
cãi làm cho hăng hái, trong lúc đó ông de Nerval tin ở sứ mạng của mình
[417] . Có can đảm lớn, nhưng con người đó không có trí sáng suốt.

Chuông điểm mười hai giờ đêm, giữa cái im lặng tiếp theo câu nói đẹp, tôi
sẽ làm bằng được, Julien thấy tiếng chuông đồng hồ có cái gì uy nghiêm và
thảm đạm. Anh xúc động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.