ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 514

khách. Có thể trong cuộc hội họp tối qua của chúng ta, có nhiều kẻ giả danh
đồng chí.

Cuộc du hành vội vã và rất buồn. Julien vừa đi khỏi tầm mắt ông hầu tước,
là anh đã quên phứt cả bức mật thư lẫn sứ mạng để chỉ còn tơ tưởng đến
những nỗi khinh bỉ của Mathilde.

Trong một xóm làng ở vài dặm quá thành Metz [421] , người cai trạm đến
nói với anh rằng không có ngựa. Lúc đó đã mười giờ đêm; Julien, rất bực
mình, gọi ăn bữa tối. Anh đi đi lại lại trước cửa và dần dà, như người vô
tình, đi tạt vào sân chuồng ngựa. Anh không thấy có ngựa nghẽo gì cả.

Nhưng cái vẻ của thằng cha kia thật quả là khác thường, Julien nghĩ bụng;
con mắt thao láo của nó cứ dò xét mình mãi.

Như ta thấy, anh bắt đầu không tin lắm tất cả những diều người ta nói với
anh. Anh nghĩ đến chuyện tháo thân sau bữa ăn tối, và để chẳng gì cũng
biết thêm đôi chút về địa phương, anh rời khỏi buồng để xuống sưởi ấm
dưới bếp. Anh vui mừng biết bao khi được gặp ở đó ngài Geronimo, nhà ca
sĩ trứ danh!

Ngồi chễm chệ trong một chiếc ghế bành mà anh ta đã cho đem đến gần
lửa, con người của thành Naples rên rỉ lên tiếng và một mình anh ta nói
nhiều hơn cả hai chục người nông dân đứng vây quanh anh, nét mặt cứ
nghệt ra.

— Những người ở đây làm tai họa cho tôi, anh ta kêu to lên với Julien, tôi
đã hứa là ngày mai sẽ hát ở Mayence [422] . Bảy vị vua chúa đã kéo đến để
nghe tôi. Nhưng ta hãy ra hóng gió một lát, anh ta nói thêm với một vẻ ý tứ.

Khi anh ta đã đi cách xa được trăm bước trên đường cái, và ngoài tầm có
thể bị nghe lọt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.