ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 552

Anh đỡ Mathilde dậy và không nói nửa lời, đặt cô ngồi lại trên tấm đi văng.
Dần dần nước mắt của cô ròng ròng chảy.

Để tự trấn tĩnh, cô cầm lấy những bức thư của bà de Fervaques, cô từ từ
bóc những bức thư ấy ra. Cô có một động tác cáu kỉnh rõ rệt khi cô nhận ra
nét chữ của bà thống chế. Cô lần giở những trang thư mà không đọc; phần
nhiều những bức thư đó dài đến sáu trang.

— Ít ra, ông hãy trả lời tôi, cuối cùng Mathilde nói với một giọng hết sức
khẩn cầu, nhưng không dám nhìn Julien. Ông biết rõ là tôi có lòng tự kiêu;
đó là nỗi bất hạnh của địa vị tôi và cũng là của tính khí tôi nữa, xin thú
thực; vậy bà de Fervaques đã cướp của tôi trái tim ông... Bà ta có làm cho
ông tất cả những hy sinh, mà mối tình tai hại kia đã lôi cuốn tôi vào hay
không!

Julien chỉ đáp lại bằng một sự im lặng u trầm. Nàng có quyền gì, Julien
nghĩ bụng, mà đòi hỏi ta một việc tiết lộ không xứng đáng với một người
cao nhã?

Mathilde cố đọc những bức thư; đôi mắt đầy lệ của cô làm cho cô không tài
nào đọc được.

Từ một tháng nay cô đau khổ, nhưng cái tâm hồn kiêu kỳ đó không hề tự
thú những cảm nghĩ của mình. Duy có sự tình cờ đã đưa đến sự bùng nổ
kia. Một chốc lát lòng ghen và tình yêu đã thắng lòng kiêu ngạo. Cô được
đặt ngồi trên đi văng rất gần bên anh. Anh trông thấy mái tóc và cái cổ
ngọc ngà của cô; có một lúc, anh quên tất cả mọi sự giữ giàng; anh đưa
cánh tay ôm ngang mình cô, và gần như xiết chặt cô vào ngực anh.

Cô từ từ ngoảnh đầu lại phía anh; anh kinh ngạc thấy nỗi đau đớn cực độ
trong đôi mắt cô, đến nỗi không nhận được cái thần thái thường ngày của
nó nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.