ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 587

Hỏng tất cả rồi, và không còn phương cứu vãn nữa, em lo như vậy, anh hãy
trông cậy ở em, anh sẽ thấy em dốc lòng và vững trí trong cơn hoạn nạn.
Em yêu anh”.

Trong vài phút, Julien xin được phép ông đại tá và phóng ngựa đi
Strasbourg; nhưng nỗi lo âu kinh khủng đang giày vò anh, không cho phép
anh tiếp tục đi ngựa như vậy sau khi đã qua Metz. Anh nhảy lên một cái xe
trạm; và nhanh không tưởng nổi, anh đi tới nơi đã dặn, gần cái cổng con
vào vườn của dinh de La Mole. Cánh cổng mở ra, và liền ngay lúc đó,
Mathilde, quên tất cả mọi điều danh diện, ôm chầm lấy anh. May lúc đó
mới năm giờ sáng và phố xá còn vắng tanh.

— Hỏng tất cả rồi; cha em, sợ em khóc lóc, đã ra đi đêm hôm thứ năm. Đi
đâu? Không ai biết cả. Đây là thư của ông cụ, anh đọc đi. Và cô trèo lên
chiếc xe ngựa chở khách cùng với Julien.

“Ta có thể tha thứ tất cả, trừ cái dự định quyến rũ con vì con giàu có. Đó,
khốn nạn cho con, đó là sự thật xấu xa ghê gớm. Ta nguyện lời danh dự với
con là không đời nào ta đồng ý một cuộc hôn nhân với con người đó.

Ta bảo đảm cho hắn một vạn livre lợi tức hàng năm nếu hắn nguyện đi xa
biệt xứ, ra khỏi biên giới nước Pháp, hay tốt hơn nữa, sang Mỹ. Con hãy
đọc bức thư mà ta nhận được, trả lời cuộc dò hỏi tin tức của ta. Chính kẻ vô
sỉ kia đã khuyên ta viết thư cho bà de Rênal. Sẽ không bao giờ ta đọc một
dòng nào của con nói về con người đó. Ta ghê sợ cả Paris lẫn con. Ta
khuyên con nên giữ hết sức bí mật những chuyện sẽ xảy ra. Con sẽ từ bỏ
thẳng cánh một con người đê mạt, và con sẽ thấy lại được một người cha.”

— Thư của bà de Rênal đâu? Julien lạnh lùng hỏi.

— Đây. Em đã có ý chỉ đưa cho anh sau khi anh đã được chuẩn bị.

Thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.