ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 595

bác sĩ giải phẫu ít nhiều, vì theo pháp luật và công lý, đáng lẽ ông ta không
được nói. Nhưng để làm vui lòng ông, tôi có đến nhà ông ta, và ông ta đã
kể cho tôi nghe tất cả.

— Nghĩa là, vết thương không chết người, Julien sốt ruột nói với hắn, anh
lấy cái mạng của anh để cam đoan với tôi chứ?

Viên giám ngục, người cao lớn đến sáu pied, hoảng sợ và rút lui ra phía
cửa. Julien thấy rằng mình muốn biết sự thực mà làm thế là vụng, anh bèn
ngồi xuống và ném một đồng Napoléon cho ông Noiroud.

Câu chuyện kể lể của người đó chứng thực cho Julien rằng vết thương của
bà de Rênal không chết người, anh nghe kể mà dần dần ứa nước mắt. - Đi
ra! Bỗng anh nói một cách cộc cằn.

Viên giám ngục tuân lệnh. Cửa vừa khép lại xong, Julien liền kêu lên. -
Trời đất ơi! Nàng không chết! Và anh quỳ gục xuống, nước mắt như mưa.

Trong giây phút trọng đại đó, anh tin ở Chúa. Các trò giảo quyệt của bọn
thầy tu có nghĩa lý gì? Nó có thể nào làm cho sự thật và sự cao siêu của ý
niệm Chúa bị sứt mẻ tí nào không?

Mãi đến lúc đó, Julien mới bắt đầu hối hận về tội ác đã phạm. Do một sự
ngẫu hợp, nó tránh cho anh khỏi nỗi đau khổ, cũng mãi đến lúc đó mới vừa
chấm dứt tình trạng bứt rứt về thể chất và hầu như điên loạn về tâm thần
của anh từ lúc anh rời Paris đi Verrières.

Nước mắt của anh có một nguồn hào sảng, anh không nghi ngờ tí nào về sự
kết tội đương chờ đợi anh.

Như vậy là nàng sẽ sống!... Anh tự nhủ... Nàng sẽ sống để tha thứ cho ta và
để yêu ta...

Sáng hôm sau, rất muộn, khi viên giám ngục đánh thức anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.