ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 645

Julien không cầm được nước mắt. Thật là một sự mềm yếu hèn hạ quá!
Anh thầm nghĩ tức giận điên người. Ông ấy sẽ đi khắp nơi nói ngoa thêm
sự non gan của ta; bọn Valenod và tất cả những kẻ giảo quyệt tầm thường
ngự trị ở Verrières sẽ được một dịp vênh vang đắc ý biết bao! Chúng rất lớn
ở nước Pháp, chúng tập trung tất cả mọi ưu thế xã hội. Từ trước đến nay, ít
ra ta vẫn có thể tự nhủ: Chúng được tiền được bạc, thực đấy, mọi vinh dự
chồng chất lên đầu chúng, nhưng ta đây, có sự cao quý của trái tim.

Thế là bây giờ có một người làm chứng mà tất cả thiên hạ sẽ tin, đi chứng
thực khắp Verrières, mà nói ngoa thêm lên rằng ta đã mềm gan trước cái
chết! Ta hóa ra là một kẻ hèn nhát trong cuộc thử thách mà mọi người đều
hiểu!

Julien đau khổ gần đến cực độ. Anh không biết làm thế nào để tống khứ
ông bố đi. Mà vờ vĩnh để đánh lừa được ông già rất tinh kia, lúc này anh
thấy là hoàn toàn quá sức anh.

Trí óc của anh điểm qua nhanh chóng tất cả mọi khả năng.

— Tôi có dành dụm được ít nhiều! Bỗng anh kêu lên.

Lời nói thần tình đó làm biến đổi ngay nét mặt của ông già và tình huống
của Julien.

— Tôi phải sử dụng số tiền đó như thế nào đây? Julien nói tiếp điềm tĩnh
hơn. Hiệu quả của câu nói đã làm cho anh mất hết mọi tình cảm tự ti.

Lão thợ mộc già nóng lòng muốn làm thế nào cho món tiền đó không lọt đi
đâu mất, lão thấy hình như Julien có ý muốn để một phần cho mấy thằng
anh. Lão nói hồi lâu và rất nhiệt liệt. Julien có thể ra mặt nhạo báng.

— Thì đây! Chúa đã soi lòng cho tôi làm di chúc. Tôi sẽ cho mỗi người anh
của tôi một ngàn quan, còn lại bao nhiêu về phần bố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.