ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 81

Mãi đến lúc đó, khi nỗi lo lắng cho lũ con đã hoàn toàn tiêu tan, bà de
Rênal mới chú ý đến dung nhan tuyệt đẹp của Julien. Những nét mặt có
hình dáng gần như của con gái, và cái ngượng ngập lúng túng của anh
không có vẻ gì là đáng cười, đối với một người đàn bà bản thân cũng cực
kỳ e lệ rụt rè. Cái vẻ hùng dũng mà người ta thường thấy là cần thiết cho
cái đẹp của đàn ông, có lẽ lại làm cho bà sợ.

— Ông bao nhiêu tuổi, thưa ông? Bà nói với Julien.

— Sắp sửa mười chín tuổi ạ.

— Thằng con lớn của tôi mười một tuổi, bà de Rênal hoàn toàn vững dạ
tiếp lời, đối với ông nó sẽ gần như là một người bạn, ông sẽ lấy lời lẽ mà
bảo ban nó. Có một lần, bố nó định đánh nó, thằng bé ốm cho cả một tuần
lễ, ấy chỉ là mới đánh khẽ một cái thôi đấy!

"Thật chẳng bù với mình", Julien nghĩ. Ngay hôm qua đấy thôi, bố mình
còn đánh mình. Những người giàu kia thật là sung sướng!

Bà de Rênal đã tiến đến cái độ nhận xét những biến thái tinh vi nhất trong
nội tâm của chàng gia sư; bà thấy nét mặt buồn rầu kia, tưởng là sự rụt rè e
lệ, và có ý muốn làm cho anh bạo dạn lên.

— Tên ông là gì, thưa ông, bà nói với một giọng và một vẻ ân ưu mà Julien
cảm thấy tất cả nỗi mê ly nhưng không nhận thức được là thế nào.

— Thưa bà, tên tôi là Julien Sorel; tôi run sợ khi lần đầu tiên trong đời tôi
vào một nhà lạ, tôi cần được sự che chở của bà và được bà tha thứ cho rất
nhiều điều những buổi ban đầu. Tôi không hề được đi học ở nhà trường, vì
tôi nghèo quá; tôi chưa hề được nói chuyện với ai khác ngoài ông anh họ
[51] tôi là thiếu tá quân y, có Bắc Đẩu Bội Tinh, và ông cha xứ Chélan.
Ông này sẽ chứng nhận tốt cho tôi với bà. Các anh ruột tôi luôn luôn đánh
đập tôi, bà đừng tin lời họ nếu họ nói xấu tôi với bà. Thưa bà, xin và hãy
tha thứ cho tôi mọi điều lầm lỗi, tôi không bao giờ có ý định xấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.