ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 83

xuống.

— Ông cha xứ có nói với tôi rằng ông là một người lương hảo, mọi người ở
đây sẽ đối xử với ông một cách quý trọng, và nếu tôi được hài lòng, tôi sẽ
giúp đỡ ông sau này gây dựng lấy một chức nghiệp cỏn con. Tôi muốn rằng
từ nay ông đừng gặp họ mạc bạn bè gì nữa, lời ăn tiếng nói của họ không
thể thích hợp với các con tôi được. Đây là ba mươi sáu quan cho tháng đầu;
nhưng tôi yêu cầu ông phải hứa là không được cho ông cụ nhà ông một xu
nào về món tiền này.

Ông de Rênal vẫn tức lão già, trong việc này, đã tinh ranh hơn ông.

— Bây giờ, thưa ông, vì theo lệnh của tôi tất cả mọi người ở đây sẽ gọi ông
bằng ông, và ông sẽ thấy rằng vào một nhà tử tế có lợi như thế nào; bây
giờ, thưa ông, không nên để cho lũ trẻ trông thấy ông mặc áo ngắn. Bọn
người nhà chúng nó đã trông thấy ông ấy chưa? Ông de Rênal nói với vợ.

— Chưa, mình ạ, bà trả lời, vẻ trầm ngâm.

— Thế thì tốt. Ông hãy mặc cái này vào, ông nói với chàng thanh niên ngơ
ngác, và đưa cho anh một cái áo redingote [52] của ông. Bây giờ ta đi đến
ông Durand, nhà hàng len dạ.

Hơn một giờ sau, khi ông de Rênal trở về với chàng gia sư, quần áo đen
tuyền, ông thấy vợ vẫn ngồi y nguyên chỗ cũ. Bà thấy sự có mặt của Julien
làm cho bà yên tâm, vì khi ngắm nghía anh, bà quên nỗi sợ anh. Julien thì
không nghĩ đến bà, mặc dầu anh vẫn nghi ngờ số mệnh và người đời, tâm
hồn anh lúc này chỉ là tâm hồn một đứa trẻ thơ, anh tưởng chừng như đã
sống bao nhiêu tháng kể từ lúc, mới cách đây ba giờ, anh run sợ trong nhà
thờ. Anh nhận thấy vẻ lạnh lùng của bà de Rênal, anh hiểu rằng bà ta tức
giận về việc anh đã dám hôn tay bà. Nhưng cái tư tưởng kiêu hãnh do được
mặc vào người những quần áo khác xa với những quần áo anh vẫn mặc
quen xưa nay làm cho anh rất phớn phở, và anh rất muốn giấu nỗi vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.