ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 92

Nhiều khi, nghĩ đến nỗi nghèo của anh chàng gia sư trẻ tuổi, bà de Rênal
cảm động ứa nước mắt. Một hôm, Julien bắt chợt thấy bà khóc hẳn hoi.

— Kìa! Thưa bà, hay là bà gặp tai họa gì chăng!

— Không, ông bạn ạ, - bà trả lời anh; - ông hãy gọi lũ trẻ, chúng ta đi dạo
chơi nào.

Bà khoác cánh tay anh và vịn vào một cách Julien thấy lạ lùng đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên bà gọi anh là ông bạn.

Lúc gần cuối cuộc dạo chơi, Julien nhận thấy mặt bà đỏ bừng. Bà bước
chậm lại.

— Chắc ông đã được nghe, - bà nói mà không nhìn anh, - rằng tôi là người
thừa kế duy nhất của một bà cô rất giàu có ở Besancon. Bà cụ cho tôi rất
nhiều quà cáp. Lũ con tôi có những tiến bộ rất lạ lùng, nên tôi muốn xin
ông nhận cho món quà mọn biểu lộ lòng biết ơn của tôi. Chỉ là vài đồng
louis để ông may áo lót mình. Nhưng... - bà nói thêm, mặt càng đỏ dừ hơn,
và thôi không nói nữa.

— Thưa bà, sao ạ? - Julien hỏi.

— Có lẽ, - bà cúi đầu nói tiếp, - ông chả cần nói chuyện này với nhà tôi.

— Tôi bé mọn, thưa bà, nhưng tôi không thấp hèn, - Julien vừa đáp vừa
dừng bước, và vươn thẳng người lên, - điều đó bà chưa nghĩ kỹ. Tôi sẽ
không bằng một tên đày tớ nếu tôi tự đặt vào cái thế phải giấu giếm ông de
Rênal bất cứ đều gì có liên quan đến đồng tiền của tôi.

Bà de Rênal rụng rời hồn vía.

— Ông thị trưởng, - Julien nói tiếp, - đã đưa cho tôi năm lần ba mươi sáu
quan từ ngày tôi ở nhà ông, tôi sẵn sàng đưa xem sổ chi tiêu của tôi cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.