ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 94

— Phải, chúng nó có thể ghen tị và ghen tị có lý, ông chồng bà vừa nói vừa
dời chân đi và nghĩ ngợi về trị số của món tiền kia.

Bà de Rênal ngã phịch xuống một chiếc ghế dựa, đau đớn gần đến ngất đi.
Ông ấy sẽ làm nhục Julien, và do lỗi của ta! Bà lấy làm kinh tởm ông
chồng và lấy hai bàn tay che úp lấy mặt. Bà tự hứa chắc chắn là không bao
giờ tỏ bày tâm sự nữa.

Khi bà gặp lại Julien, bà đương run sợ, ngực thót lại đến nỗi không nói lên
được nửa lời. Trong cơn lúng túng, bà cầm lấy hai bàn tay anh và nắm chặt.

— Thế nào! ông bạn, cuối cùng bà nói, ông có được hài lòng về nhà tôi
không?

— Lẽ nào tôi lại chẳng hài lòng? Julien trả lời với một nụ cười chua chát;
ông vừa cho tôi một trăm quan mà.

Bà de Rênal nhìn anh như chưa tin hẳn.

— Ông cho tôi khoác tay nào [61] , cuối cùng bà nói với một giọng mạnh
bạo mà Julien chưa hề thấy ở bà.

Bà dám đi đến tận hiệu sách ở Verrières, mặc dầu ông chủ hiệu này mang
tiếng tăm dễ sợ là có khuynh hướng tự do. Ở đó, bà chọn mua mười louis
sách cho các con. Nhưng những sách đó là những sách bà biết rằng Julien
vẫn ao ước. Bà đòi hỏi rằng ở ngay đó, trong hiệu sách, mỗi đứa con phải
viết tên nó vào những cuốn sách mà nó được chia phần. Trong khi bà de
Rênal sung sướng về cái cách đền bù mà bà đã liều gan làm cho Julien, thì
anh này còn đương kinh ngạc về số lượng những sách trông thấy ở cửa
hàng. Chưa hề bao giờ anh dám vào một nơi phàm tục như vậy; trái tim anh
phập phồng. Anh chẳng nghĩ gì đến chuyện đoán biết những gì đương xảy
ra trong trái tim bà de Rênal, trái lại anh nghĩ rất lung đến cách nào có thể
làm cho một anh sinh viên thần học trẻ tuổi kiếm được một vài quyển trong
những sách đó. Sau cùng anh nảy ra ý nghĩ rằng nếu khéo léo thì cũng có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.