DOÑA BÁRBARA - Trang 107

Cảnh ngộ đặc biệt đã khiến cho những lời nói đầy thiện chí ấy có vẻ

châm biếm kỳ lạ, và làm cho cái hình người ấy nổi khùng lên. Hắn vùng
đứng dậy khỏi chiếc ghế mà lúc nãy hắn ngồi thu lu dưới sức nặng của
những nỗi cực nhục giày vò. Hắn đi nhanh về phía cửa buồng.

Tiếp đó, có tiếng lanh canh của thành cốc va vào miệng bình do đôi tay

run lẩy bẩy cầm không vững. Santos lầm bầm:

— Thật uổng công. Đối với con người khốn khổ này, không còn cách

nào cứu vớt, ngoài cái vô ý thức của sự say sưa.

Khi Santos định ra về thì Lorenzo lại xuất hiện với bước đi vững vàng

hơn và vẻ mặt lanh lợi hơn, do tác động kích thích của men rượu.

— Không! Anh chưa thể đi được đâu. Anh còn phải nghe tôi nói đã.

Anh đã nói rồi và giờ đây đến lượt tôi. Anh ngồi xuống và hãy nghe những
điều tôi cần trả lời anh.

— Anh để đến hôm khác, Lorenzo ạ. Thỉnh thoảng tôi sẽ trở lại đây nói

chuyện với anh.

— Không! Cần phải nói ngay lúc này. Tôi xin anh hãy nghe tôi.

Bỗng hắn nổi khùng lên như bị quỷ ám:

— Không! Tôi không xin anh! Tôi ra lệnh cho anh phải nghe tôi nói.

Anh đã đến đây để khiêu khích tôi, bây giờ thì anh phải nghe tôi nói.

— Vậy thì anh nói đi! Tôi chiều ý anh – Santos nhân nhượng vẻ bao

dung – Tôi đã ngồi xuống rồi đây. Anh hãy nói tất cả những gì anh muốn…

— Được, tôi sẽ nói. Rồi tôi sẽ nói, Santos Luzardo. Có thể nói, có

quyền được nói, thật là điều lớn lao biết bao!

— Anh không có ai để nói chuyện ư? Anh ở với con gái anh cơ mà?

— Lúc này, anh đừng nói đến con gái tôi. Xin anh đừng nói. Anh hãy

nghe. Nghe, chỉ nghe thôi. Thế… Ừ, thế… Nhìn kỹ tôi đây này, Santos! Cái
bóng ma của một thằng đàn ông, một khối thịt người bạc nhạc, một khối thịt
ôi thối đang nói với anh, đã từng là lý tưởng của anh đây! Tôi đã là cái thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.