DOÑA BÁRBARA - Trang 116

mặt cho nó, nhân đó nâng cằm nó, buộc nó phải ngẩng đầu lên. Con bé mở
to đôi mắt nhìn anh, nhìn mãi, nước mắt ứa ra giàn giụa.

— Tốt rồi – Santos nói – Thôi, bây giờ cô về đi. Tôi đưa cô về, vì vào

giờ này cô đi một mình ở nơi này thì không phải là khôn ngoan.

— Không, tôi đi một mình – Nó nói – Ông về trước đi.

Giọng nó lúc này khác hẳn lúc nãy.

Đôi bàn tay rửa mặt cho nó, và những lời nói dịu dàng làm thức tỉnh

tâm hồn ngủ say im lìm của nó. Nó cảm thấy mọi sự vật đột nhiên thay đổi.
Chính nó cũng trở thành một người khác hẳn.

Nó cảm thấy da dẻ của nó sạch sẽ trắng trong và nó nghe thấy tiếng

nói: “Cô bé kháu quá!” Nó tò mò muốn biết nó thế nào. Đôi mắt của nó, cái
miệng của nó, và, khuôn hình nét mặt của nó ra sao? Nó đưa tay lên xoa má,
mơn man vuốt ve khuôn mặt, như thể để đôi tay cho nó biết Marisela thế
nào.

Nhưng củi lửa và gai góc đã làm cho da tay chai cứng rồi.

Người đàn ông đã để lại cho nó hai kỷ niệm êm đềm.

Những cảm giác mới lạ, chất mát dịu của nước trên đôi má. Đúng thế!

Nó cảm thấy đẹp! Những cảm giác mới mẻ và êm dịu đó không thể có
nguyên nhân nào khác. Cái cây cũng phải có cảm giác như vậy, khi những
chồi non mơn mởn bỗng nhú ra từ lần vỏ ngoài khô cứng xù xì. Đồng cỏ sau
những vụ thiêu đốt tháng ba cũng phải rùng mình rung động như vậy, khi
sáng dậy thấy tất cả là màu xanh.

Người đàn ông ấy còn để lại cho nó niềm xúc động, vì những lời nói

dịu dàng mà chưa bao giờ nó được nghe. Nó nhắc lại những lời nói ấy, và nó
nghe cái âm hưởng vang lên ở tận đáy trái tim, đồng thời nó cũng nhận ra
rằng trái tim của nó đen tối, sâu thẳm, câm lặng và trống rỗng. Nhưng có
tiếng vang nào đó cũng giống như tiếng vang của cái giếng ở gần nhà nó, cái
giếng tối mờ, sâu thẳm và có một tấm gương bằng nước ở bên trong. “Cô bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.