DOÑA BÁRBARA - Trang 191

Santos nhận thấy rằng mình bắt đầu mất ưu thế, trong khi mụ đang làm

chủ tình hình, do thái độ trơ trẽn rất dày dạn của mụ. Anh tự trách mình vì
thái độ nghiêm nghị quá đáng của mình, và tươi cười trả lời:

— Không có gì đâu, thưa bà. Nhưng tôi đề nghị chúng ta trở lại công

việc kia.

— Được rồi. Tôi thấy ý kiến về cái hàng rào là tốt. Như vậy là chỉ còn

phải giải quyết trong một lần, tất cả những chuyện rắc rối chẳng thích thú gì
về cái ranh giới giữa hai trại mà trước đây luôn luôn không rõ ràng.

Mụ nhấn mạnh vào những câu cuối cùng bằng một giọng làm cho tư

thế tự chủ của người đang nói chuyện với mụ lại bị thử thách.

— Đúng như thế – Anh trả lời – Chúng ta sẽ xây dựng một hoàn cảnh

mới, theo tình hình thực tế hiện nay, chứ không phải theo những điều mà
luật pháp quy định.

— Điều đó, tất nhiên ông biết hơn tôi nhiều, vì ông là luật sư mà.

— Nhưng tôi không thích va chạm kiện cáo, rồi đây bà sẽ hiểu.

— Đúng. Tôi đã thấy ông là một người đàn ông hiếm có đấy. Thú thực

với ông là tôi chưa hề gặp người nào dễ mến như ông. Ấy đừng, ông đừng
sốt ruột. Tôi không đi ra ngoài đề lần nữa đâu. Xin Chúa ban ơn phù hộ cho
tôi! Nhưng trước khi trả lời, tôi cần phải hỏi ông một điều: Ông định đặt
hàng rào ở chỗ nào, chỗ cái nhà ở Macanillal ư?

— Bà hỏi câu đó làm gì? Bà vẫn chưa biết tôi đã bắt đầu trồng cọc ở

đâu à? Trừ phi bà có ý định là cái ranh giới ấy không phải ở chỗ đó.

— Không phải ở đó, thưa luật sư?

Mụ nhìn chằm chặp vào mắt anh.

— Có nghĩa là bà không muốn nó ở nơi… thân thiện, như chính bà vừa

mới nói?

Nhưng Doña Bárbara đổi giọng, cố nói thật dịu dàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.