DOÑA BÁRBARA - Trang 217

là có nhà ở, nên chúng tôi ghé thuyền vào bờ, để xem có kiếm được gì ăn
không, bởi vì ở dưới thuyền đã hết thức ăn dự trữ và mọi người đang đói
ngấy. Bờ sông là một gò nổi sáng lấp lánh. Đố các cậu biết là gì nào? Đó chỉ
là một cuộn tròn lúc nhúc hàng nghìn con rắn độc. Lạy Đức Mẹ Đồng Trinh!
Chúng đang cuộn chặt lấy nhau trên đống cát.

— Này, anh bạn, đừng nói khoác nhé! – María Nieves nói.

— A, chết nỗi! Như vậy là bác chưa nhìn thấy nó ư, bác da đỏ? Vậy thì

bác hãy đi trên dòng sông đó mà xem những điều hiếm có. Nó cũng giống
như những câu chuyện mà tôi đã kể các lần trước, trong thời gian tôi làm
nghề bắt rùa ở trên sông Orinoco.

— Chuyện thế nào nhỉ – Một trong những người làm thuê mới đến trại,

hỏi.

— À! Một ngày mà bây giờ tôi không còn nhớ là vào năm nào nữa;

đúng nửa đêm có một ông già đi một mình trên một chiếc thuyền buồm,
không người nào biết ông là ai và từ đâu đến. Có người cho rằng đấy là
Chúa Jesucristo hiện hình. Chỉ có điều chắc chắn là ông già đỗ thuyền lại ở
đầu bến, và hú lên một tiếng, làm cho tất cả những con rùa của dòng sông
Orinoco này, từ vùng thượng nguồn ở tận phía trên Roraima cho đến các
Cửa Sông, đều nghe tiếng. Đó là hiệu lệnh mà tất cả những con rùa đang chờ
đợi để lên bãi cát đẻ trứng. Ngay lúc đó, người ta nghe thấy tiếng lộp cộp
của hàng triệu cái mai rùa va quệt vào nhau. Đó cũng là hiệu lệnh mà những
người săn rùa chờ đợi, để bắt chúng một cách dễ dàng nhất.

Và, trước khi cái im lặng tạm thời của lòng tin vỡ ra thành tiếng cười

thì Pajarote lại nói tiếp:

— Cái Ánh Vàng mà người Tây Ban Nha nhìn thấy ấy mà, các cậu có

biết không? Tôi cũng đã nhìn thấy rồi. Cái vầng ánh sáng mà thỉnh thoảng
ban đêm người ta ở đây cũng nhìn thấy là từ hai bên bờ sông Meta phát ra
đấy.

— Đó chỉ là những đám cháy trên đồng cỏ thôi, Pajarote ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.