DOÑA BÁRBARA - Trang 220

lục lạc và giỏi hát đối đáp ứng khẩu mà khắp cả vùng này ai cũng biết, chỉ
thua kém một mình Florentino.

Những tiếng vó ngựa reo vui, báo tin các cô gái ở bến đò Algarrobo, ở

trại Ave María và trại Jobero Pando cũng đến. Những chiếc ghế dài xếp sát
vào vách của căn lều rộng, không đủ chỗ cho các cô ngồi.

Marisela đóng vai long trọng viên trong nhà. Cô đi đi lại lại từ chỗ này

sang chỗ khác. Tất cả các cô gái đều có điều muốn nói, và đều nói thầm vào
tai Marisela. Cô đỏ mặt, tươi cười trả lời:

— Các chị moi chuyện ở đâu ra thế?

Và từng tốp, từng tốp quay ra đùa giỡn, khen nịnh nhau.

— Có thật không chị? – Genoveva hỏi lại – Không có gì ư?

— Không, thật đấy, chị ơi. Bây giờ lại còn ít hơn bao giờ hết. Trong

những ngày gần đây, ông ấy trở nên rất đáng ghét.

— Em không tin đâu. Chị đẹp thế cơ mà.

— Rồi em sẽ nói chị nghe.

Nhạc công thử lại dây đàn, và ông già chột mắt Ambrosio rung rung

đôi lục lạc hai ba lần.

— Nghe kìa bạn ơi – Pajarote nói bô bô – Ông già kia với những hạt

lục lạc là một điều mới lạ đấy.

— Thế còn người gảy đàn thì anh nói với tôi ra sao? Nghe như chính

những sợi dây thanh mảnh ấy hát.

Ramón Nolasco ra hiệu cho ông già cầm lục lạc. Ông già ho một tiếng,

để lấy hơi, và nhỏ nước miếng qua kẽ răng, rồi ông cất tiếng hát, trong khi
bọn đàn ông ùa về phía các cô gái để mời nhảy.

Em, Chipolita
Anh muốn em phô ra
Cho riêng anh xem núm vú.
Chipolita, em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.