DOÑA BÁRBARA - Trang 247

Casilda làm cho cô phải cố gắng trấn tĩnh, để trái tim mình khỏi “nhảy ra
ngoài lồng ngực”. Mối hoài nghi ghê rợn trong tâm trí của cô đã trở thành
một điều chắc chắn: mẹ cô say đắm người mà cô yêu dấu.

Cố nén một tiếng kêu kinh sợ, cô bịt chặt miệng bằng bàn tay run run.

Cô quên bẵng cả cái ý định dẫn cô xuống bếp. Cô ra sân, rồi lên nhà trên, đi
loanh quanh mấy lần trên quãng đường ấy, vì những ý nghĩ khủng khiếp
rùng rợn bị lương tri khinh ghét đã tự động biến thành cử chỉ.

Giữa lúc đó, cô nhìn thấy Pajarote đang đi đến. Cô chạy ra gặp anh, và

hỏi:

— Anh có gặp lão Juan Primito trên đường không?

— Tôi gặp lão ở tận bên kia bãi cây hải đồng. Bây giờ, lão phải về đến

tận trại Miedo rồi, bởi vì lão đi như người bị ma đuổi.

Cô nghĩ một lát rồi nói:

— Tôi cần sang ngay trại Miedo. Anh có đi với tôi được không?

— Thế ông luật sư đâu? – Pajarote hỏi lại – Ông không ở đây ư?

— Có. Ông ấy ở trong nhà. Nhưng không cần để ông ấy biết. Tôi trốn

sang bên đó. Thắng yên cương con Nắng Vàng cho tôi, nhưng anh đừng để
cho ai biết

— Nhưng, cô Marisela,… – Pajarote phản đối.

— Không. Vô ích, anh Pajarote. Anh đừng mất thì giờ can ngăn tôi. Tôi

cần phải sang bên đó ngay bây giờ. Nếu anh không dám theo tôi thì…

— Thôi cô không cần nói thêm một tiếng nào nữa. Tôi đi đóng yên

cương cho con Nắng Vàng ngay bây giờ. Cô ra đợi tôi ở sau vườn chuối thì
không ai nhìn thấy cô ra đi.

Pajarote tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm, cho nên Marisela mới

nói “Nếu anh không dám”. Và anh quyết định đi với cô, không cần hỏi han
gì thêm nữa. Trên đời này, chưa có ai dám bảo Pajarote không dám làm việc
này hay việc khác

81

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.