DOÑA BÁRBARA - Trang 248

Men theo vườn chuối để không ai nhìn thấy, họ rời khu nhà ở, khi trời

tối mịt. Với ý muốn không giáp mặt mẹ mình, Marisela hỏi lại Pajarote:

— Nếu chúng ta thúc ngựa đuổi theo Juan Primito thì có kịp đến trước

khi lão về đến Miedo không?

— Dù chúng ta có đánh chết ngựa cũng không thể nào đuổi kịp lão

được – Pajarote trả lời – Với khoảng cách mà lão đã đi trước ta và với đôi
chân của lão, nếu bây giờ lão chưa đến nơi thì cũng chả còn bao xa nữa.

Đúng thế, lúc này Juan Primito đã về đến Miedo rồi. Lão thấy Doña

Bárbara đang ngồi bên bàn. Mụ ngồi một mình, vì đã mấy ngày nay Balbino
Paiba sợ sự có mặt của hắn sẽ làm tan vỡ mối tình mong manh của mụ đối
với hắn, nên hắn đã tránh mặt.

— Đây, cái việc mà bà sai tôi đi làm, đã xong rồi đây – Juan Primito

vừa nói vừa rút sợi dây trong túi ra, và đặt nó lên bàn – không thừa, không
thiếu một li.

Sau đó lão nói về những mánh khóe mà lão đã dùng để đo chiều cao

của Santos.

— Được rồi – Doña Bárbara nói – Lão có thể ra được rồi đấy. Ra quán,

gọi tất cả những gì mà lão thích…

Mụ vẫn ngồi yên suy nghĩ, mắt ngắm nghía sợi dây đầy dầu mỡ, trong

đó có cái gì của Santos Luzardo mà mụ đang cần kéo vào vòng tay của mụ,
theo như một trong những niềm tin cố hữu của mụ. Những thèm muốn đã
biến thành khát vọng, vì người đàn ông mà mụ yêu đã không đến “nộp mình
cho mụ”. Từ trong tâm hồn ngu si và mê tín, đã nảy ra cái quyết định đen tối
là chiếm đoạt anh ta bằng thuốc mê, bùa yểm.

Cũng lúc ấy, Marisela đã đến gần khu nhà ở. Phá vỡ cái im lặng nặng

nề trong lúc đi đường, cô nói với Pajarote:

— Tôi cần nói chuyện với… mẹ tôi. Tôi sẽ vào trong nhà một mình.

Anh ở lại bên ngoại, nếu tôi có gặp điều gì không hay, anh có thể nghe tiếng
kêu của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.