DOÑA BÁRBARA - Trang 250

Sau giây lát hoang mang, mụ định xông đến giằng lấy sợi dây, Marisela

ra dấu cản lại và thét to:

— Phù Thủy!

Tiếng thét giống như hai vật va vào nhau nảy lên và rơi xuống, vỡ tung

ra cùng với những mảnh vụn trộn lẫn vào nhau. Trong trái tim của Doña
Bárbara cũng diễn ra đúng như thế, khi từ miệng con gái mụ thốt ra một lời
khinh miệt mà từ trước đến nay không ai dám nói trước mặt mụ. Thói quen
làm việc xấu và ý muốn làm việc tốt, đó là bản chất của mụ và mong ước
của mụ làm cho Santos Luzardo có thể yêu mụ, va vào nhau, bung lên, xoắn
trộn vào nhau, và vỡ tan ra thành những mảnh tình cảm đơn giản thô kệch
không ra hình thù gì cả.

Trong khi đó, Marisela nhảy bổ đến trước bàn thờ quờ tay ra gạt phăng

tất cả cái mớ hỗn độn bày biện trên đó: nào tranh tượng, nào bùa chú của thổ
dân, cả cây đèn “bản mệnh” luôn luôn cháy trước bức tranh Uy Quyền
Thượng Đế, cả cây nến vừa mới được thắp sang. Cô thét lên với một giọng
khàn khan vừa căm phẫn vừa tủi hổ:

— Phù Thủy! Phù Thủy!

Doña Bárbara nổi khùng, rống lên, và nhảy chồm vào con gái. Mụ nắm

chặt lấy tay Marisela, định cướp lại sợi dây.

Marisela giằng co, cố chống lại đôi bàn tay to khỏe như tay đàn ông đã

xé toạc chiếc áo cánh của cô, phanh trần bộ ngực thanh tân của cô, để cướp
lại sợi dây mà cô đã giấu vào trong áo. Ngay lúc đó, một giọng nói trầm tĩnh
và kiên quyết ra lệnh:

— Buông cô ấy ra!

Đó là Santos, anh vừa mới xuất hiện trước ngưỡng cửa.

Doña Bárbara buông tay ra. Với một sự cố gắng giả tạo phi thường, mụ

định giả vờ chuyển biến vẻ mặt trơ trẽn độc ác thành vẻ mặt dịu dàng đáng
yêu, nhưng đáng lẽ mụ phải mỉm cười, thì trên khuôn mặt mụ chỉ lộ ra
những nét khóc dở mếu dở vì thất bại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.