DOÑA BÁRBARA - Trang 40

của mình, anh sẽ thu được nhiều thắng lợi, và có nhiều triển vọng trong nghề
nghiệp. Nhưng khi ở quê nhà, xảy ra sự xung đột giữa hai gia đình, hai dòng
họ Luzardo và Barquero, thì anh bắt đầu bộc lộ một sự thụt lùi lạ lùng về tư
tưởng. Buồn bã và chán nản, anh bỏ giảng đường trường đại học, bỏ cuộc
sống đầy tiện nghi của thành thị, đến một vùng quê lân cận, trú ở trong một
xó lều, vùi mình trong một chiếc võng gai, hết ngày này sang ngày khác, cô
độc lặng lẽ, rầu rĩ, như một con mãnh thú bị ốm giấu mình trong hang. Cuối
cùng, anh đã từ bỏ tất cả những gì mà cuộc sống ở Caracas đã hấp dẫn anh:
bỏ người yêu, bỏ nếp sống xán lạn của xã hội thượng lưu, và chọn con
đường quay trở về thảo nguyên để lao mình vào cơn lốc của tấn thảm kịch
đang diễn ra ở đó.

Ở đó, anh đã gặp Bárbara vào một buổi chiều, khi thuyền của ông già

Eustaquio ngược dòng Arauca, chở những thức ăn vật dùng cho trang trại
Barquereña. Thuyền neo ở bến khe “Bò Rống”, nơi anh đang dồn một đàn
bò đi qua.

Một trận bão táp trên thảo nguyên âm ỉ im lìm, bỗng nổ bùng ra, âm

thầm trong chốc lát, không kéo dài. Nhưng mà, hành vi tàn bạo của lũ người
kia đã khêu gợi lên trong lòng người con gái lai ấy những ham muốn bị kìm
hãm bởi chí căm thù, điều ấy vẫn tồn tại… và cô ta không hề giấu diếm
Lorenzo Barquero:

— Lần đầu tiên, nhìn anh tôi thấy anh giống Asdrúbal – Cô ta nói thế,

sau khi kể cho anh nghe câu chuyện bi thảm – Nhưng bây giờ thì tôi lại thấy
anh giống những đứa khác, hôm nay anh là “ba”, mai anh là thằng Cóc.

Lorenzo kiêu hãnh trả lời cô ta:

— Đúng, tất cả bọn đàn ông ấy đều đáng để cho em căm ghét. Nhưng

bây giờ, anh sẽ đại diện cho từng người, từng người một, và anh sẽ làm cho
em yêu tất cả bọn họ, mặc dù em không muốn như thế.

Cô ta gầm lên, kết luận:

— Thế thì tôi sẽ hủy hoại tất cả bọn đó trong anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.