DOÑA BÁRBARA - Trang 51

Họ đi vào trong túp lều nhỏ để tránh nắng. Nền đất đã được quét dọn

sạch sẽ, những chiếc ghế dài đã được xếp sắp lại theo hàng cột như trong
những đêm nhảy múa. Ngoài ra còn có một chiếc ghế bành, một thứ đồ gỗ
sang trọng của người thảo nguyên, họ đã đặt sẵn để mời thượng khách.

— Hãy ra ngoài này, các cháu gái – Ông cụ Melesio lên tiếng gọi –

Đừng làm ra vẻ e lệ thẹn thò nữa. Hãy ra gần đây, chào ông “luật sư” đi.

Tám cô cháu gái của ông già Melesio nấp sau cánh cửa, tuy rất muốn ra

chào khách nhưng lại làm ra vẻ rụt rè, ngượng nghịu, vừa cười vừa đẩy
nhau:

— Mày da trước đi

— Ứ, sao chị không da trước?

Cuối cùng, cả đám xếp hàng một, kéo ra giống như khi đi qua một đoạn

đường hẹp, cùng cất tiếng chào một câu, giọng trong như hát, và cùng giơ
bàn tay nuột nà về phía Santos:

— Ông khỏe không ạ? Ông khỏe không ạ? Ông khỏe không ạ?

Cùng lúc đó, ông già điểm tên từng đứa:

— Đây là Gervasia con của thằng Manuelito, đây là Francisca con

thằng Andrés Ramón, đây là Genoveva, Altagracia… Đó là những con bê
cái non của gia đình Sandoval, người ở đây thường gọi thế! Bê đực non thì
tôi chỉ có ba, ba thằng nhóc vừa mang đồ đạc của cậu dưới thuyền lên đây.
Tài sản của các con tôi để lại cho tôi như thế đấy: mười một miệng ăn với
những bộ răng đầy đủ.

Sau phút bẽn lẽn ngượng ngập vì chào hỏi và giới thiệu ấy, các cô gái

đến ngồi vào ghế dài, cô nọ ngồi sát bên cạnh cô kia theo thứ tự đúng như
các cô ở trong nhà đi ra, chẳng biết dùng đôi tay làm gì, và nên đặt đôi mắt
vào đâu cho đúng. Cô lớn nhất Genoveva, chưa đầy mười bảy tuổi, có mấy
cô rất xinh, nước da bánh mật, mắt đen sáng long lanh, và tất cả đều chắc
nịch, rắn rỏi, khỏe mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.