lắc cái đầu ướt đẫm mồ hôi, miệng sủi bọt. Nó đã bị chinh phục, nhưng vẫn
còn hiên ngang. Nó đi về nhà, có hai người tùy tùng đi kèm hai bên. Nó hí
lên một cách buồn bã bởi vì nó không còn tự do nữa, bởi vì ít nhất nó cũng
phải mang một người trên lưng.
Pajarote đón nó, với một lời khen của người thảo nguyên:
— Ngựa tía! Thà chết còn hơn kêu mệt nhé.