ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 120

cho nước cờ của chính mình. Mỗi nước cờ đòi hỏi cả hai phải đánh giá lại
toàn bộ bàn cờ, giống như một khối Rubik mười hai nhân mười hai. Tôi
không biết ai giết chị gái mình, nhưng tôi biết một lượng thông tin nhất
định về hắn. Những vụ án của hắn kể một câu chuyện.

Hắn không lặp lại loài hoa nào và hắn cũng không chế nhạo.
Bất kể hoa trường thọ có ý nghĩa gì - nếu chúng thật sự được kẻ sát nhân

gửi - nó cũng là nước cờ đầu tiên.

Nếu những đóa hoa không phải do kẻ sát nhân gửi… thì còn ai biết rõ

nơi tôi sống nữa. Việc cố gắng giam mình trong nhà không khiến tôi an
toàn hơn là tiếp tục ra ngoài.

Tôi nhắc mình về điều đó trên đường đi. Thậm chí tôi đã gần như tin vào

điều đó.

Corgi ở ngoài bãi đỗ xe khi tôi tới nơi, ông đang đi về phía căn lều bạt

với hai cốc cà phê trên tay. Không phải cà phê của Starbucks, đó chỉ là loại
cà phê miễn phí rẻ tiền mà cửa hàng tạp hóa phát cho khách hàng trong
những chiếc tách Styrofoam nhỏ xíu. Ông giật mình khi nhìn thấy tôi, gần
như đổ cả cà phê ra găng tay. “Ôi Chúa ơi, cô bé Xanh Dương, đêm qua
cháu mất ngủ à?”

“Vâng, đúng là thế ạ,” tôi đồng tình. “Trông cháu tệ lắm sao?”
“Ông sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng của cháu bây giờ trong một con

ngõ tối.” Ông lướt từ đầu tới chân tôi một lượt, sau đó gật đầu và nhấp một
ngụm cà phê. “Có lẽ cả trong một con ngõ sáng đèn nữa.”

“Thế còn ở bãi đỗ xe thì sao ạ?”
“Ông vẫn thường nghe rằng bộ đội rất dũng cảm hoặc đã từng dũng

cảm.” Ông cười với tôi, và ông thật sự có cái mũi như của người Hobbit
trong phim, nhưng đôi mắt ông lại sáng rõ. Tôi đã gặp ông sau một ngày tồi
tệ, và cả tuần sau đó. Ông trông rất ổn.

Tất cả mọi người đều ở đó, bao gồm cả Happy đang say chuếnh choáng.

Thay vì ngồi xuống ghế, tôi hắng giọng. “Mọi người có ai phiền không nếu
cháu chụp ảnh ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.