ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 129

Cả hai bọn họ im lặng hồi lâu, cuộc hội thoại như rơi vào thinh không,

chỉ có tiếng gió và tiếng chửi của Bliss từ đằng xa vẳng lại, nhưng không
sao. Eddison có lẽ không phải người kiên nhẫn nhất trong cơ quan, nhưng
anh biết cách chờ đợi khi chắc chắn bên kia có một câu trả lời.

Khi cuối cùng Inara cũng trả lời, giọng cô nghe thật đau đớn, từng lời nói

ra đều chậm rãi và miễn cưỡng. “Tôi nhận được một lá thư khác từ
Desmond.”

“Một lá thư từ… khoan đã, một lá thư nữa?”
“Đây là lá thứ tư rồi. Chúng được gửi tới nhà hàng, và địa chỉ gửi là từ

văn phòng luật sư của anh ta. Tôi đoán điều này sẽ lý giải anh ta biết nơi tôi
làm việc bằng cách nào.”

“Thế anh ta nói gì?”
“Tôi cũng không biết. Tôi chưa mở một lá thư nào.” Cô thở dài. “Tôi

luôn giữ chúng. Tôi sẽ gửi chúng qua. Thật sự tôi đã có ý muốn kể cho các
anh nghe ngay từ khi nhận được lá thư đầu tiên, nhưng lúc đó Revana đang
gặp chuyện buồn với mẹ cô nên tôi đã quên mất. Sau đó là lá thư thứ hai,
tôi cũng định kể cho các anh, thật sự đấy.”

“Nhưng cô đã quen với việc giữ bí mật.” Anh thật sự tự hào về chính

mình, rằng lời nói của mình công bằng, trung lập và không phán xét ra sao.
Nghe còn có vẻ rất ủng hộ nữa.

“Lá thư thứ ba tới ngay khi vụ Amiko tự sát được đưa tin.”
“Với Akiko thì cô gọi bằng tên thật.”
“Tôi thấy cô ấy được hạ huyệt một cách an toàn.” Hóa ra chuyện này lại

khác biệt rõ rệt hơn là nó có vẻ, nhưng chắc chắn anh sẽ không tranh cãi
với cô về điều này.

“Và bây giờ là lá thư thứ tư.”
“Những phong bì rất dày. Trông không có vẻ còn thứ gì khác ngoài giấy,

nhưng cảm giác như có rất nhiều giấy.”

Trong lý lẽ ít phức tạp nhất - và từ khi nào điều này lại xảy ra trong cuộc

đời anh ta? - Desmond Macintosh chắc sẽ không liên lạc với Inara bởi anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.