ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 153

Ba ở Colorado và cuối cùng thời tiết trông cũng có vẻ giống mùa xuân rồi
đó.

Anh đã có những tấm hình tôi chụp nhóm người chơi cờ nhưng vẫn

muốn cảm nhận họ một cách trực tiếp. Và dù anh không nói ra, tôi biết anh
đặc biệt muốn tự mình cảm nhận về Landon.

Happy gọi tôi từ khi chúng tôi đến bãi đỗ xe. “Cô bé Xanh Dương! Lại

đây chơi với ta nào! Nãy giờ ta thua mãi!”

Eddison cười nhẹ bên cạnh tôi.
Tôi lắc đầu, bước qua bãi cỏ và chào mọi người. Gunny đang ngủ gật,

hai má ông được che kín bởi hai tai mũ phủ xuống mà tôi dám chắc đã nhìn
thấy Hannah đan vào tuần trước. Landon ở tít phía đối diện, nơi ông thường
đi loanh quanh. Gunny không tin tưởng người đàn ông này lắm, tôi nghĩ
vậy, nhưng cũng không bảo ông ta rời đi. “Đây là bạn cháu, Eddison,” tôi
giới thiệu. “Anh ấy sẽ ở đây vài ngày ạ.”

Eddison gật đầu, trông anh giống một mối đe dọa trong chiếc áo khoác

dài màu nâu. Bằng cách nào đó, chiếc khăn màu xanh neon không thật sự
đủ xấu để hủy hoại vẻ ngoài của anh.

Pierce gãi gãi mũi, nhìn Eddsion từ đầu đến chân. “Cảnh sát à?” Cuối

cùng ông lên tiếng hỏi.

“Kiểu vậy.”
Vài người trong số họ gật đầu, và đó là toàn bộ phần giới thiệu. Những

bức ảnh mà tôi gửi anh qua email đều có phần ghi chú tên của từng người
phía dưới, và trong khi những cái tên Yelp, Corgi hay Happy không thật sự
giúp ích gì nhưng Eddison sẽ bắt đầu từ chúng.

Tôi ngồi xuống đối diện Happy để nghe được cuộc trò chuyện bắt đầu từ

sau lưng mình. Eddison lảng vảng xung quanh các bàn, quan sát các ván
cờ. Tôi nghĩ cảnh sát (kiểu như thế) sẽ đủ thân thiện để tạo một mối quan
hệ tốt với những cựu binh. Không ai nhìn anh đến lần thứ hai, thật thế.

Trừ Landon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.