ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 155

Lần này, ông ta chỉ ở lại đó một tiếng trước khi lí nhí chào tạm biệt và rời
đi nhanh chóng.

Steven, một trong những cựu binh trong trận Bão Sa mạc, hay để ý ông

ta, liếc nhìn nụ cười đầy suy tư của Eddison rồi quay sang nói với tôi: “Nếu
ông ta làm phiền cháu, lẽ ra cháu nên nói với chúng ta”.

“Cháu không muốn làm hỏng bầu không khí ở đây.”
“An toàn là trên hết.”
Nhưng họ là những cựu binh già và thỉnh thoảng bất đồng ý kiến về hành

vi nào là phù hợp và không phù hợp giữa đàn ông và phụ nữ. Tôi thích họ
và cả tinh thần hào hiệp của họ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cho
rằng chúng tôi có chung quan điểm.

“Eddison có việc ở đây,” tôi nói. “Đánh giá liệu cháu có mất trí hay

không chỉ là nhiệm vụ phụ thôi.”

Steven quay lại phía Eddison, đang ngồi thoải mái trên một chiếc ghế

cắm trại bị bỏ không. “Thế cô ấy có mất trí không?”

“Mất trí ư?” Anh nhún vai khi thấy cái gật đầu của Steven. “Không. Ông

ta sẽ không chạy đi như thế trừ phi ông ta biết trong đầu mình đang là
những suy nghĩ sai trái.”

“Cậu có định làm gì không?”
“Tôi không thể bắt một người chỉ vì những suy nghĩ của họ, nhưng nếu

ông ta còn biết sợ Chúa trừng phạt, chắc ông ta không dám hành động.”

Tất cả bọn họ đều gật đầu đồng ý, bởi người đàn ông ấy quan tâm tới

chuyện này nên nếu nó không quá vô nghĩa, có lẽ tôi sẽ cảm thấy bị xúc
phạm.

Mặt biển và những dãy núi khoác lên nhiều sắc thái khác nhau của cái

lạnh, ngay cả khi nhiệt độ về lý thuyết thì giống nhau, nên Eddison thậm
chí đã ở lại thêm một giờ trước khi hai hàm răng của anh bắt đầu va vao
nhau dù mấy cái máy sưởi vẫn hoạt động. Tôi hôn lên má ông Gunny,
khiến những người còn lại huýt sáo và la hét đồng thanh, rồi dẫn Eddison
vào trong cửa hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.