ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 19

trong suốt những mùa đông dài đằng đẵng ở Boston. Đôi khi ông muốn
chơi cả những ngày trong tuần, nhưng có điều gì đó về truyền thống ngày
thứ Bảy đặc biệt hấp dẫn tôi.

Ngay cả khi không còn chơi với bố nữa, tôi vẫn tìm kiếm những đám

người tụ tập chơi cờ ở khắp nơi chúng tôi từng chuyển tới. Trận nào tôi
cũng thua, và ít nhất một nửa trong số đó là do tôi cố tình, nhưng tôi vẫn
muốn chơi. Mặc dù mọi điều khác về Bố đã được cất giữ cẩn thận, nhưng
vì tôi đã khiến tất cả tin rằng tôi chơi cờ dở tệ, tôi vẫn phải tiếp tục vờ vịt.

Một chiếc ô tô đỗ cạnh đó kêu rít lên khi mở cửa, kéo sự chú ý của tôi ra

khỏi những cụ già kia và bàn cờ của họ. Cách đó vài bước, một phụ nữ trẻ,
khoảng hơn hai mươi tuổi, đang ngồi bên ghế lái, với những cuộn len đan
đặt trong lòng, và mỉm cười với tôi. “Cô có thể tới nói chuyện với họ, cô
biết đấy,” cô nói. “Họ không cắn đâu. Ít nhất bởi vì họ không còn răng
nữa.”

Tôi không còn quá giỏi trong việc tươi cười nữa - điều đó với tôi còn có

chút đáng sợ là đằng khác - nhưng tôi vẫn cố gắng nặn ra một nét mặt thân
thiện đúng mức. “Tôi chỉ không muốn tự dưng chen vào. Họ có cho người
khác chơi cùng không?”

“Đôi khi. Họ sẽ cho phép, tùy người, nhưng hỏi xin một lần thì cũng

chẳng mất gì. Ông tôi cũng đang chơi ở đó.”

Điều này lý giải cho những cuộn len kia. Tạ ơn Chúa - nếu không phải vì

thế, khu đỗ xe Madame Defarge có lẽ là vô cùng kì dị.

“Tới hỏi đi,” cô giục, ngón tay cái gần như mất hút trong khi đang móc

những vòng len đỏ xung quanh những vòng len hồng. “Điều tệ nhất họ có
thể làm là từ chối.”

“Cô khuyến khích tất cả mọi người đang dừng chân nơi này và nhìn họ

sao?”

“Chỉ những người trông cô độc thôi.” Cô đóng cửa lại trước khi tôi kịp

đáp lời nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.