ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 214

“Chúng ta sẽ không bỏ cuộc,” tôi lẩm bẩm.
“Con yêu…”
“Hắn sẽ vẫn ra tay cho tới khi hắn bị ngăn lại. Đó có phải là điều họ vẫn

thường nói không? Rằng nếu thoát khỏi chuyện này, chúng sẽ không có lý
do gì để dừng lại?”

“Priya à…”
“Những người mẹ khác sẽ tiếp tục mất đi con gái của họ.”
“Những chị em gái khác,” bà thở dài. “Con biết đó, mẹ sắp chuẩn bị

xong để gửi con đi đâu đó nghỉ dưỡng khoảng một tháng. Mẹ nên cho con
tới Paris trước để trang trí nhà mới.”

“Hắn sẽ tiếp tục giết người.”
“Nhưng việc ngăn hắn lại không đáng để hy sinh con.”
Tôi nhìn bà đứng dậy và ra ngoài, tôi biết bà sẽ không đi xa. Có lẽ bà tới

phòng tôi để dọn dẹp chỗ vụn bánh trước khi chúng thu hút ruồi muỗi tới.
Những âm thanh ù ù về một kỳ nghỉ ngắn, và một thoáng sau mẹ đã quay
lại, trong tay cầm theo chiếc bàn chải đánh răng của tôi.

Miệng tôi bây giờ còn rất bẩn mà tôi không chắc bàn chải có thể chạm

tới, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn chải răng, súc miệng và nhổ ra. Khi tôi
không còn cảm giác buồn nôn nữa, mẹ giúp tôi rửa mặt. Bây giờ vẫn còn
sớm, đặc biệt với chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn ôm nhau trên giường của
mẹ - chiếc giường từ sau khi bố mất đã trở nên quá lớn. Mẹ bật ti-vi lên, bỏ
qua các kênh cho tới khi đến một bộ phim tài liệu về thiên nhiên được kể
bằng giọng đàn ông Anh trầm và dịu dàng.

Mẹ nói BBC là thứ duy nhất bà thật sự nhớ khi nghĩ về London.
Tôi không chắc liệu có ai trong chứng tôi đã thực sự ngủ; chúng tôi chỉ

đơn giản là cố thoát khỏi sự kiệt sức và tâm trí trống rỗng. Khi chuông báo
thức của mẹ kêu, bà ném nó qua phòng.

Nó vẫn không ngừng kêu.
Tôi vùi mặt mình vào vai mẹ. “Ta không thể rút cái dây nào từ đây để tắt

nó đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.