ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 215

“Mẹ biết.”
“Nó sẽ không ngừng kêu cho tới khi mẹ tắt đi.”
“Suỵt.”
Chúng tôi nằm đó thêm năm phút nữa cho tới khi một trong hai cảm thấy

cần phải làm gì đó. Ngay cả khi đó, chúng tôi cũng chỉ di chuyển sự khoan
khoái này xuống lầu để lại cuộn tròn vào lòng nhau trên ghế. Mẹ cầm điện
thoại trong tay, tôi có thể nghe thấy tiếng móng tay bà gõ màn hình trong
khi ngón cái lướt trên đó, bà đang soạn một tin nhắn. Tôi đoán là gửi cho
sếp của bà.

Cũng có thể là cho Eddison.
Có lẽ tôi nên cho anh biết tôi đã có sự cố với bánh Oreo, nhưng tôi thật

sự không muốn. Không phải bởi tôi sợ anh sẽ thất vọng - anh sẽ hiểu cho
tôi thôi - mà là anh sẽ lo lắng.

Anh sẽ lo lắng hơn nhiều.
Chết tiệt.
Cuối cùng khi dạ dày của mẹ bắt đầu sôi lên, mẹ phải rời khỏi tổ kén ấm

áp của chúng tôi. Tôi cũng đói nhưng cứ nghĩ phải ăn cái gì, tôi liền cảm
thấy buồn nôn. Mẹ quay lại với một bát yến mạch trộn chuối cho mình và
đưa tôi một ly sinh tố. Thật là một sự thỏa hiệp hoàn hảo. Cơ thể tôi cần
tiếp chất dinh dưỡng, nhưng lại không phải những món quá khó tiêu. Và
sinh tố là đồ uống. Tôi không chắc tại sao nó lại khác biệt, nhưng có thể
uống thay vì phải cắn rồi nhai, rõ ràng chúng khác biệt, có lẽ chỉ mình tôi
nghĩ thế.

“Liệu đi chơi cờ có khiến con cảm thấy tốt hơn?”
Tình anh em, đồng đội không phải là lý do duy nhất khiến những cựu

binh này tụ họp bên nhau. Nhìn thấy những con quỷ trong bạn phản ánh
chính bạn, nó tạo ra một nơi an toàn để người ta được tổn thương. Nó cho
phép bạn, một cách nào đó, được bất ổn. Bạn tìm đến anh chị mình và họ
không chỉ bảo vệ bạn khi bạn rõ ràng không thể là chính mình, họ còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.