ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 257

Tôi chưa từng vào trang Facebook của Chavi từ khi chị mất. Tôi không

ghét những người đăng lên Facebook của chị, hầu hết họ đều là bạn chị.
Josephine kiểm soát tất cả nên tôi biết trang của chị vẫn giữ được sự tôn
nghiêm. Nếu việc đó giúp họ than khóc rồi bước tiếp thì cũng gọi là ban
phước thêm cho họ. Tôi chỉ không muốn ký ức của mọi người về Chavi
xâm nhập vào ký ức của tôi.

Khi tôi vào trang của Darla Jean - nạn nhân đầu tiên - có một bài đăng

của mẹ cô, Eudora Carmichael, vào ngày giỗ của cô năm nay. Eudora nói
rằng bà nhớ ánh sáng cùng tiếng cười của con gái mình và Darla Jean đã trở
thành niềm vui của cả gia đình như thế nào. Bà nhớ cả con trai mình, cậu
trai chưa từng vượt qua được cái chết của em gái. Sau khi cầu nguyện cho
công lý, bà kết lại bằng một bức tranh, một bức chân dung gia đình từ Lễ
Phục sinh năm ấy.

Darla Jean là một cô gái tóc vàng xinh đẹp trong bộ váy đăng ten trắng,

bên cạnh cô, Eudora đậm người và thoải mái với đôi mắt hiền hậu di truyền
cho con gái mình. Con trai bà đứng sau họ, và khốn kiếp, mười bảy năm
sau, tôi biết gương mặt kia.

Tôi biết gương mặt kia.
“Mẹ!” Tôi kêu ré lên.
Bà ngước nhìn lên từ máy tính của mình. “Priya? Con ổn chứ?”
“Mẹ tới đây xem này.”
“Priya?”
“Mẹ, làm ơn. Tới xem cái này đi ạ.”
Mẹ chậm rãi đứng lên và bước qua căn phòng, ngồi xuống bên cạnh tôi

trên chiếc ghế cứng như đá. Bà liếc tôi, rồi nhìn màn hình. “Nét mặt con
cho thấy đây là một điều quan trọng, nhưng mẹ không hiểu.”

Tôi kéo ra một trong những tập hồ sơ đựng ảnh mà tôi chụp vào mùa

xuân năm ấy, bấm chuột lướt qua cho tới khi thấy bức ảnh tôi muốn cho mẹ
xem. Tôi kéo các cửa sổ để có thể đặt nó cạnh bức ảnh của nhà Carmichael.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.