là ai, hắn cũng không dám nhảy bổ ra trước tôi khi tôi ở cùng nhiều người
đâu.”
“Được thôi, nhưng phải có một người dẫn cô từ đó vào trong này khi mọi
người chơi xong.”
“Quyết định thế nhé.”
Anh sẽ gặp rắc rối lớn khi để tôi một mình ở nhà nguyện. Tôi hy vọng
anh rút ra bài học từ việc đó để trở thành một đặc vụ tốt hơn. Có lẽ khi đó
tôi sẽ không cảm thấy quá tội lỗi.
Gunny tỉnh giấc khi tôi bước tới chỗ chơi cờ, ông cười với tôi qua bàn cờ
mà ông đang chơi dở với Jorge. Tôi cười đáp lại ông, có gì đó êm dịu và
ấm áp có lẽ chỉ dành riêng cho Gunny, bởi thực ra nó không quá sắc sảo.
Nếu có điều gì tôi học được từ các chức năng công việc thỉnh thoảng mẹ
vẫn bắt tôi làm, đó là cách tìm kiếm sự chuyển tiếp trong các cuộc hội thoại
và nhẹ nhàng lái chúng theo hướng mà tôi muốn. Trong chuyện này, mẹ
xuất sắc một cách đáng sợ. Cho nên khi đang chơi với ông Yelp có đôi mắt
đảo như rang lạc và cho phép ông suy nghĩ bao lâu cũng được để quyết
định mỗi nước đi bởi những bóng ma của ông khiến ông cứ suy đi nghĩ lại
nhiều lần, tôi lắng nghe một đoạn chuyện phiếm về những cuộc hẹn gặp với
bác sĩ, những bộ phim và những kẻ ngốc không biết làm sao để lái xe, sau
đó Pierce kể rằng em gái ông muốn ông tới kỷ niệm May Day với gia đình.
“Một đứa cháu của bà ấy tích trữ những quả pháo hoa nhỏ ngu xuẩn này,
những quả pháo nổ, cháu biết chứ? Chúng rất là ồn nhưng lại không có
nhiều tia sáng? Ngay cả khi đã lường trước điều này, ta vẫn…” Ông nói
nhỏ dần và rầu rĩ nhìn vào bàn cờ đang chơi với Corgi.
“Cầm lấy cái này đi,” Happy đề nghị và thúc cùi chỏ vào Corgi một cái.
Nước bắn tung lên thành cốc đầy bọt mà ông đang cầm, và tôi nghĩ chúng
tôi đều đang lịch sự giả vờ như không biết rằng trong đó rượu whiskey và
cà phê nhiều như nhau. “Cái cốc xấu xí của ông ấy sẽ khiến cháu gặp nhiều
ác mộng hơn cả tiếng ồn.”