ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 282

“Cô đưa máy cho anh ấy được không?” Giọng anh đột ngột chuyển sang

khó chịu, nghe có vẻ như sẽ không có gì tốt đẹp xảy ra với Archer.

“Anh ấy ở bên ngoài. Anh ấy nói trời quá lạnh.”
“Ramirez…”
“Tôi tới ngay đây,” cô ấy nói. “Tôi sẽ gọi cho cô sau, Priya.”
“Vâng.”
“Anh ta đang nghĩ cái quái gì vậy?” Eddison nổi cáu.
“Về việc tôi đã lịch sự yêu cầu vào ngày sinh nhật của mình ư?”
“Nhưng đó là nhà thờ, Priya. Còn bao nhiêu địa điểm khác.”
“Tôi nghĩ tôi sẽ an toàn miễn là tôi không ở một mình.”
“Nếu anh ấy ở bên ngoài thì cô đang ở một mình đó, và điều này không

thể chấp nhận được. Ramirez đang gọi anh ta.”

“Cô đang nói chuyện với ai thế, Priya?”
Đương nhiên đó không phải là Archer.
Tôi ngước nhìn phía lối vào. Kể cả khi đã biết mình sẽ thấy gì, tim tôi

vẫn như nhảy ra khỏi lồng ngực. Nỗi sợ bất ngờ đè nặng và cứng đờ trong
dạ dày. “Joshua? Anh đang làm gì ở đây thế?”

“Priya!” Eddison nổi cáu, đúng hơn là hoảng loạn. Cả hai. “Ai đang ở

đó?”

“Là Joshua,” tôi chết lặng. “Người tôi hay gặp ở quán cà phê. Người

từng làm đổ nước lên Landon một lần.”

“Hắn ta không nên làm phiền em,” Joshua nói, giọng anh ta ấm áp và

thân thiện. Hôm nay anh ta lại mặc một chiếc áo len ngư dân dày khác, màu
xanh hiền lành và rất hợp với màu mắt anh, đôi mắt buồn mà tôi khá nhớ từ
hồi ở Boston. Và đôi chân anh…

Làm ơn đừng biến chuyện này thành sai lầm lớn nhất đời tôi.
Dưới chân anh là một rổ mây lớn, chứa đầy hoa hồng trắng.
“Anh đã giết Landon?”
“Hắn không nên làm phiền em,” anh ta dịu dàng nhắc lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.