ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 305

dao. Những ngón tay cầm quanh lưỡi dao của tôi vẫn còn cứng và phập
phồng theo nhịp tim, chúng sẽ trở nên vô dụng trong một thời gian.

Nếu tôi không ngu ngốc, hoặc ngu ngốc hơn, tôi có thể hồi phục hoàn

toàn. Có lẽ tôi sẽ có vài vết sẹo nhưng nếu tôi tuân thủ những giới hạn của
mình và tự chăm sóc một cách đúng đắn, các bác sĩ đã nói tôi sẽ không mất
đi bất cứ chức năng nào. Chỉ có một bác sĩ kiểm tra xương sườn của tôi,
nhưng có tới tận ba người xem xét đôi bàn tay tôi. Tôi phải uống kháng
sinh và thuốc giảm đau cùng thuốc ngủ, điều mà tôi nghi ngờ là lời gợi ý
mạnh mẽ khiến tôi tự nhấn chìm mình trong những phương thức chống lo
lắng.

Có lẽ tôi đã ứng dụng các phương thức chống lo lắng trong năm năm qua

nhưng bây giờ, lần đầu tiên kể từ cái đêm kinh hoàng năm đó mà chúng tôi
đợi Chavi, tôi mới nghĩ mình thật sự ổn mà không cần những phương thức
đó. Cơ bản là ổn.

Sẽ ổn.
Điều đó có lẽ gây khó chịu hơn cả.
Eddison đã quay lại phòng khách, gấp đống quần áo mà chúng tôi cố tình

dỡ ra để điều tra. Anh thậm chí còn không hề xấu hổ khi mẹ tôi mắng anh
vì điều đó. “Tôi đã quá già để ngồi lâu trên sàn rồi nhé,” anh bảo bà.

“Tôi còn già hơn cậu.”
“Nhưng bà cho linh hồn vi vu để trẻ mãi.”
“Đúng vậy.” Bà lấy chồng quần áo đã được gấp lại, giũ hết ra và ném

chúng vào chiếc thùng với tất cả những thứ khác trên ghế. “Victor đã bảo gì
vậy?”

“Hắn ta vẫn trong phòng phẫu thuật. Phòng thí nghiệm vẫn làm việc cật

lực với mẫu máu và tất cả những gì Ramirez cùng Sterling lấy được từ căn
hộ.”

“Nếu hắn ta không thể vượt qua, các anh có báo với gia đình các nạn

nhân không?” Nhẹ nhàng dìu tôi nằm lên ghế, mẹ ngồi phịch xuống sàn và
dựa lưng vào chân tôi, âm thầm với lấy hộp điều khiển Xbox. Đó là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.