khai nhiều hơn chuyện xảy ra với tôi, ngay cả khi truyền thông xếp vụ của
Chavi và của cô vào đường dây những vụ ám sát chưa có lời giải.
Inara ít nói hơn Bliss, không phải vì cô xấu hổ hay bẽn lẽn, chỉ là… kiên
nhẫn hơn, tôi nghĩ vậy. Bliss khám phá ra một tình huống bằng cách quẹt
một que diêm và cho nó nổ tung. Inara thì quan sát nó trước, chỉ quan sát
thôi. Cô chờ đợi để nói cho tới khi cô biết điều mình muốn nói và đoán
được những người khác sẽ phản ứng với chuyện đó như thế nào. Thật dễ
hiểu vì sao nhà Hanoverian lại coi họ như gia đình.
“Tôi nghe nói bố mẹ và anh chị em cô đang ở Paris,” tôi bảo Bliss,
những ngón tay tôi luồn sâu vào tóc Inara để tháo những bím tóc của cô
trước khi đi ngủ.
Bliss càu nhàu, nhưng Inara ngoái lại phía sau để nhìn tôi. “Đa số mọi
người sẽ nói là gia đình.”
“Gia đình cô ở đây, và ở New York. Có lẽ tôi không biết hai cô đủ nhiều
nhưng điều đó đủ rõ ràng.”
Inara cười lớn khi thấy hai má Bliss đỏ bừng trên nước da xanh xao.
“Đúng vậy,” Bliss cố gắng nói gì đó trước khi hắng giọng. “Họ ở Paris.
Bố tôi đang dạy học ở đó.”
“Họ có bảo cô ghé thăm không?”
“Có.”
“Ồ, nếu cô đi cùng… chúng ta có thể có một vài phòng cho khách. Nếu
cô muốn đi cùng hoặc nếu cô cần trốn đi một đêm. Hoặc nếu mọi thứ biến
chuyển tồi tệ và cô cần phải xử lý nó. Những kết nối an toàn vẫn ở đây. Cô
không cần phải lắng nghe bố mẹ cô bĩu môi khi cô dẫn theo Inara.”
“Họ sẽ khó chịu vì điều đó,” cô đồng tình. Cô không hề báo trước mà đã
cởi bỏ mọi thứ trừ đồ lót và lục tung túi đồ của mình để tìm đồ ngủ.
“Căn hộ của chúng tôi là một phòng lớn,” Inara giải thích. “Ngay cả sau
vụ Vườn Bướm Đêm, ở đó chúng tôi cũng chẳng cần phải giữ kẽ.”
“Ồ, có gì đâu, tôi cũng có chị gái.” Tôi tháo bím tóc cho Inara, đưa cô
chiếc lược và quay người lại để cô có thể tháo tóc cho tôi. Cử chỉ của cô