Nhưng thứ Ba tuần trước - cái ngày anh gửi thiệp đi - là một ngày tồi tệ
đối với cả ba người bọn họ. Anh lẽ ra không nên ngạc nhiên.
“Thế để tôi nói lại một chút nhé,” cô tiếp lời. “Các anh chị ổn chứ?”
Eddison im lặng một lúc, để cho tất cả lắng sâu xuống tận xương tủy như
thể anh sẽ tìm thấy câu trả lời ở đó. Priya không nói gì thêm, không ép
buộc, kích thích hay giục giã anh phải đưa ra câu trả lời. Cô khá giỏi chờ
đợi.
Những cô Bướm luôn giỏi chờ đợi, một số người giỏi hơn hẳn. Hầu hết
những người còn sót lại thì không còn giỏi nữa.
Anh đã không ở Vườn khi họ lôi thi thể các cô gái chết trong những giây
phút ngay trước trận nổ lớn hoặc ngay trong lúc diễn ra vụ nổ. Anh đang
trên đường quay lại Quantico, giận dữ lao vào những địa điểm đã bị làm
trống rỗng bởi những gì anh nhìn thấy.
Khi họ biết chuyện gì đã xảy ra với những cô gái, toàn bộ cơ thể anh đã
đầy chật những sự thật rằng vụ án này sẽ không bao giờ kết thúc. Không
phải vì nó chưa được giải quyết, cuối cùng nó cũng sẽ được phá mà thôi.
Nhưng đây không phải một vụ án phá xong là xong và chuyển qua vụ mới.
Thậm chí không phải một vụ để vô cảm nhìn lại khi nhớ về sự nghiệp của
ai đó.
Đây là một vụ án có sức phá hủy bạn, tàn nhẫn vùi dập cả phần đời sau
đó của bạn bởi bạn không thể tin nổi sao lại có người dám làm điều này?
Và bởi vì Priya đang hỏi, Priya - người biết rõ cảm giác không ổn là như
thế nào - hiểu rằng cảm thấy không ổn là hoàn toàn bình thường nên anh
phải cân nhắc giới hạn những điều anh được phép và không được phép kể
cho cô, sau đó quyết định dù thế nào những sự việc này vẫn sẽ lên mặt báo,
nhưng cô không phải là người chia sẻ chúng.
“Một trong những nạn nhân sống sót trong vụ án Vườn Bướm Đêm đã tự
vẫn vào tuần trước.”
Phía cô có một tiếng thở khẽ, giống như suy nghĩ hơn là hồi âm.