ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 65

giáo nào mà bởi nó luôn an toàn. Chavi và tôi luôn cảm thấy an toàn
ở đó.

Chúng tôi có thể dành hàng giờ ở đây vào những ngày nắng đẹp.

Chị sẽ ngồi trên sàn, với bảng vẽ đặt trên một đầu gối, những vũng
màu sáng trên nền đá xám xung quanh chị. Chúng tôi yêu những ô cửa
kính với những vệt nước vô cùng. Chị luôn nói rằng chị sẽ không thể
vẽ ra những bức tranh đẹp, và chị cố gắng, cố gắng mãi, còn tôi đứng
gọn vào một bên, dùng máy ảnh của mình để chụp lại những đám bụi
nhảy múa trong vạt nắng, những vệt màu trên nền đá, cái cách ánh
sáng và bụi khiến chị như phát sáng lấp lánh.

Những ngày tốt đẹp đó, Chavi mà tôi nhìn thấy khi nhắm mắt lại:

ánh sáng, màu sắc và sự lấp lánh.

Tôi ấn nút phát lại trên danh mục đĩa và ấn bàn tay mình vào chăn để nó

ngừng run rẩy.

Tôi chỉ có thể làm đến thế.
Tôi thậm chí còn không bắt buộc phải gửi bức thư này, nếu điều đó vượt

quá sức chịu đựng của tôi. Nhưng hoàn thành bức thư thì tôi có thể. Đã bao
lần Inara phải kể câu chuyện của mình cho những người lạ cơ chứ?

Chị đang nằm ngoài khuôn viên mở hình chữ T giữa bệ thờ và phần

sàn nhà đã phai màu nơi người ta từng đặt ghế ngối. Chị nằm đó hoàn
toàn lõa thể, nhưng tâm trí tôi không hề để ý tới chuyện đó - bởi chị là
chị gái tôi và tôi đã thấy chị khỏa thân trước đó. Thay vào đó, tôi
nhận ra quần áo của chị được gấp lại gọn gàng và đặt cẩn thận trên
chiếc ba lô chị mang theo cách đó vài bước chân. Chavi có lẽ còn dị
ứng với việc gấp quần áo nếu so sánh tần suất chị gấp quần ảo của
mình. Nhưng việc nhìn thấy chiếc áo chị yêu thích sạch sẽ bao nhiêu
càng làm tôi nhận ra có bao nhiêu máu chảy dưới sàn xung quanh chị.
Tôi quỳ sụp xuống bên chị, đẩy mạnh người chị để gọi chị dậy, làm ơn,
hãy tỉnh dậy đi. Tôi chỉ la hét trong vô vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.