ĐÓA HỒNG QUỶ QUYỆT - Trang 66

Chưa khi nào tôi nhìn thấy nhiều máu đến thế.
Tôi không nghe thấy Frank đi tới nhưng rồi đột nhiên ông xuất hiện

ở đó, quần áo mặc dở chừng và mang theo một cây súng sơn. Ông
nhìn Chavi một thoáng, rồi khuôn mặt ông xám xịt lại, và ông quay
cuồng xung quanh theo một quỹ đạo hoang dại. Trong khi tìm kiếm kẻ
đã gây nên chuyện này, tôi mất một lúc mới chợt nhận ra. Sau đó ông
vòng tay quanh người tôi và cố lôi tôi đi.

Tôi nghĩ là tôi nhớ ông đã nói gì đó? Tôi cũng không chắc nữa.
Nhưng tôi không chịu rời đi. Tôi chống cự sức mạnh của ông, và

thật lòng thì ông đã quá sốc khi phải sử dụng quá nhiều sức mạnh sau
đó. Tôi vẫn không ngừng la hét bên cạnh Chavi, tay không ngừng chọc
vào điểm buồn nhất trên mạng sườn chị bởi chị sẽ không thể ngủ tiếp
nếu tôi làm thế, nhưng chị vẫn không cựa quậy.

Có âm thanh ở phía cửa, theo sau là tiếng hét thất thanh của mẹ,

tên tôi vang lên sắc buốt, the thé và đầy sợ hãi. Frank chạy tới chỗ bà.
Ông giữ không cho bà đi tới, dùng hình thể vạm vỡ của mình chắn
ngang đường và ông cầu xin bà, vừa cầu xin vừa khóc, gọi tôi về phía
bà. Gọi tôi đi xa khỏi Chavi.

Tôi sẽ không bao giờ quên những đóa hoa xung quanh chị và trên

tóc chị: những bông cúc đại đóa nở rộ như mặt trời.

Chắc hẳn cô cũng biết tầm quan trọng của những sự kiện hoặc bi

kịch nếu có được những tấm hình đắt giá và mang tính biểu tượng đó
chứ? Và rồi hàng năm, thậm chí hàng thập kỉ qua đi, ngươi ta vẫn
nhận ra tấm hình đó?

Khi một nhà báo đăng bài về chuyện này, họ chẳng có được tấm

hình nào chụp thi thể của Chavi, chỉ có bức hình của chị trong cuốn kỷ
yếu và tất cả những gì họ tìm được trên Facebook. Cho nên họ đã lấy
hình tôi.

Một đứa bé mười hai tuổi, thân mình dính đầy máu, đang gào khóc

thảm thiết và rướn mình về phía nhà thờ - về phía chị gái mình - trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.