ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 103

“Nếu anh cưới tôi, anh sẽ ước gì anh có lũ gà đó”.

Morgan không thể nhịn được tiếp tục việc trêu chọc nàng như anh đã

làm khi anh còn là một cậu bé. Anh nghiêng người cho tới khi gần như
chạm mũi anh vào người nàng rồi nhơn nhơn nhe răng cười. “Tôi đã ước
thế rồi”.

Sabrina cố gắng kiềm chế để không đấm thẳng vào bản mặt tự mãn

của anh ta. Thỏa thuận ngừng bắn mong manh mà họ đã cố thiết lập trong
thư phòng rớt lưa thưa dưới chân nàng giống như những mảnh vụn từ niềm
kiêu hãnh của nàng. Nàng vội nắm lấy vạt váy rồi bỏ ra khỏi phòng lớn,
biết rằng từ trong trái tim sâu thẳm nàng đã tạo ra một sai lầm chết người.

Nàng không bao giờ nên ngừng căm ghét Morgan MacDonnell.

*

* *

Dougal ước gì được úp hai lòng bàn tay lên đôi tai ông.

Giữa tiếng thổn thức của Enid và tiếng sụt sịt nhẹ nhàng của những bà

cô già quanh chiếc váy cưới của Sabrina. Ông ước gì ông đang ở nơi nào
khác trên trái đất này. Ông đã phải tỏ ra sung sướng trước cả quân đoàn nhà
MacDonnell, tất cả đều được vũ trang và quá om sòm đối với ông, trước
khi dành giây phút khác trong cái phòng đầy những người đàn bà đang bị
khủng hoảng này.

Nhưng tệ hơn cả bài hát tang tóc của những người hầu, tất cả những

người đã yêu mến con gái ông từ khi con bé chào đời, chính là ánh mắt ráo
hoảnh, buộc tội của vợ ông. Nó chĩa thẳng vào chỗ ông đứng cạnh cửa sổ,
buộc ông phải đứng yên và chứng kiến sự tàn phá mà ông bị trút lên đầu.
Những ngón tay thanh tú của Elizabeth vút lên, rồi chọc mạnh chiếc kim
qua một tấm da dày như thể bà ước đó là trái tim của ông vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.