ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 24

lãnh địa Cameron. Liệu dứa con trai độc nhất của Angus MacDonnell có
cưỡi ngựa giữa bọn họ không?

Nàng vội giũ sạch một cơn rùng mình thình lình kéo tới, hy vọng rằng

cả nàng lẫn cha nàng sẽ không phải trả một cái giá quá cao cho hòa bình.

*

* *

Khi Morgan MacDonnell cưỡi ngựa ra khỏi chiếc bóng của những

ngọn núi, anh thúc ngựa phi nước kiệu. Những tia nắng vàng của tiết trời
mùa thu ấm áp lọt qua những đám mây và rải khắp đồng cỏ trong vẻ tráng
lệ hoang dã. Anh nhíu mày trước ánh sáng chói lòa ấy. Những chiếc móng
của Pookah nện mạnh trên dải đất lỗ chỗ đượm mùi hương của cay thạch
nam. Ngọn gió thổi tung mái tóc của Morgan, thôi thúc an tiến lên phía
trước, cúi mình thấp xuống bờm của Pookah cho tới khi anh gần như tin
tưởng mình đã có thể bỏ xa được tất cả mọi người và phi thẳng tới tự do.

“Morgan! Morgan con trai của ta! Thằng con đáng nguyền rủa của ta

chạy đi đâu rồi?”

Bỏ lại tiếng gầm của cha từ phía sau, Morgan hướng ánh mắt lên bầu

trời, tạ ơn Chúa đã cho anh một đôi vai đủ rộng để gánh vác trọng trách của
toàn thị tộc. An ghìm dây cương và quay ngược trở lại. Chỉ là lời nhắc nhở
cục cằn ấy đã đến sớm mà thôi. Chẳng có cánh đồng cỏ mênh mông và bầu
trời rộng mở nào là dành ột kẻ MacDonnell. Dẫu rằng đôi cánh của Pookah
và anh có thể cưỡi ngựa đi mãi nhưng sẽ chẳng bao giờ tìm được ình một
nơi để thuộc về. Những vách núi đã vừa là nơi trú ẩn vừa là nhà ngục của
anh, ngôi nhà duy nhất mà anh từng biết.

Anh thúc Pookah quay trở lại con đường mòn, ép mình vào giữa hai

hàng lộn xộn những người bà con quen thuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.