ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 25

“Này, Morgan, thằng oắt con này đã ăn trộm pho mát của tôi. Cậu sẽ

không phiền nếu tôi bắt nó hát chứ?”, người anh họ Ranal của anh vừa hỏi
vừa rút ra một khẩu súng.

Ranal thừa hưởng đôi mắt đen sinh động và mái tóc đen nhánh từ

người mẹ

Ấn Độ của mình. Ai cũng phải nhướn mắt nhìn anh ta hai lần, có lẽ để

xác định có thực là anh ta đẹp trai tới mức như họ tưởng không, hoặc là do
sợ rằng vẻ đẹp lồ lộ của anh ta có thể sẽ biến mất nếu họ thoáng nhìn ra chỗ
khác. Morgan cảm thấy mình chẳng khác gì một cái đầu máng xối thô kệch
mỗi khi đứng cạnh anh ta.

“Chắc chắn rồi” Morgan trả lời, mỉm cười một cách dễ thương. Ranal

hất khẩu súng trên tay vào tên trộm trẻ tuổi đang xanh mặt. “Cứ làm thế,
nếu anh không ngại tôi sẽ bẻ gãy cổ anh khi anh xong việc”.

Bĩu môi hờn dỗi, Ranal hạ khẩu súng xuống. “Khốn khiếp, Morgan, cả

ngày nay tôi chưa được giết ai. Ngón tay bóp cò của tôi đang trở nên cứng
nhắc rồi đây này”.

Vẻ đáng yêu của Ranal đúng là thứ vượt trội duy nhất hơn hẳn lượng

tri cóc gặm của anh ta. Morgan giật lấy miếng pho mát to tướng mốc meo,
ném cho Pookah ăn, rồi đập thật mạnh hai cái đầu của hai gã này lại với
nhau để rụng hết mấy cái tai đang rung rinh trên đầu họ.

Dẫn cái mớ lộn xộn còn lại của thị tộc MacDonnell đên lâu đài của thị

tộc Cameron như thể xua một bầy những đứa trẻ thích sinh sự vậy. Trong
suốt chuyến đi kéo dài tám giờ đồng hồ. Morgan đã phải giải tán ba cuộc
đấm nhau tay đôi, ngăn trở hai vụ cưỡng bức và chôn cất một ông chú. Chú
của anh không có cả một niềm vinh dự mơ hồ được chết bởi tay một người
họ hàng. Mà đơn giản là rơi khỏi lưng ngựa của ông trong tình trạng say
khướt. Trước khi đầu ông đập vào tảng đá, phần lớn những thành viên tháo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.