ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 321

Âm thanh của những bước chân hoạt bát vọng lại ngoài cánh cửa.

Dougal và Alex bật dậy.

Một giọng Anh vui vẻ cất lên. “Đừng cáu, Brian. Tôi sẽ khiến cô bé đi

lại được mau thôi. Khỏe như một con dê cái ấy, cô bé con đó lúc nào chẳng
vậy. Cậu có nhớ cái lần cô bé thò ngón tay mũm mĩm tí xíu vào cái tổ ong
đó không? Và cái buổi sáng cô bé ngã lộn nhào khỏi...”

Trước khi cánh cửa có thể hé ra, Morgan đã ở đó. Anh ném phịch bác

sĩ Samuel vào bức tường. Cặp kính mắt gọng sắt của vị bác sĩ trượt lệch
hẳn xuống. Tóc mai của ông ta phất phơ.

Mụ cả người khi nhận ra mình đã trở thành nạn nhân của một cuộc tấn

công, ông không thể làm gì hơn là lắp bắp một lời chào hỏi. “Ng... Ng...
Ngày tốt lành, thưa ngài. Tôi đánh bạo ngài là...”

Những lời của Morgan nện thẳng vào không khí. “Dừng cơn đau lại.

Ông hiểu không? Tôi không quan tâm phải làm thế nào. Chỉ đừng để cô ấy
đau nữa. Nếu ông không làm được, tôi sẽ tự tay giết ông”.

Morgan nới lỏng hai nắm đấm của anh. Vị bác sĩ trượt xuống thành

một đống lẩy bẩy. Ông ta chỉ đứng dậy được nhờ Brian níu lấy hai khuỷu
tay. “Phải, phải. Tôi dám nói ngài sẽ làm như vậy”. Ông lầm bầm, tháo ra
cặp kính mắt với đôi tay vẫn còn run bần bật, lau lại nó bằng phần đăng ten
trên áo mình. “Tôi không thể trách ngài được”.

Khi Morgan lao ầm ầm ra khỏi căn phòng ngủ, Dougal đã theo sau,

tăng gấp đôi bước chân để theo kịp những sải dài của Morgan. “Chết tiệt,
Morgan MacDonnell, cấm cậu xông ra khỏi đây! Cậu nợ chúng ta câu trả
lời đấy! Brian đã gần như giết chết cậu, cậu biết không hả? Khi nó trông
thấy cậu rút súng bắn, nó đã nghĩ cậu bắn Sabrina. Nếu Alex không nhận ra
cậu đang ném mình sau con bé, chính ta đã tự bắn cậu rồi. Ta chỉ chạy đến
kịp lúc để ngăn cậu khỏi nhảy qua vách đá”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.