ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 323

lết trên nền đá, như thể anh ta muốn bằng cách nào đó biến mình thành một
phần của những phiến đá tầm thường. Bóng tối lờ mờ ẩn hiện qua gương
mặt đẹp trai của anh ta.

Giọng anh ta sống sượng. “Cậu không chỉ là em họ tôi, Morgan. Tôi

luôn coi cậu là em trai mình”.

“Giống như Abel và Cain[1] chứ gì?” Morgan khoanh tay trước ngực,

miệng anh căng thành một nụ cười nguy hiểm. “Có một người họ hàng như
anh là quá đủ, đâu cần kẻ thù là thị tộc Cameron nữa”.

Từ nơi nào đó trong nỗi sợ hãi của mình, Ranal đã gom góp lại đủ

lòng tự trọng để đẩy bản thân dựa vào bức tường rồi đứng dậy đối mặt với
anh.

Morgan tàn ác đè bẹp cố gắng đó bằng một ánh nhìn khinh bỉ. “Bọn

chúng đã hứa những gì với anh thế, anh họ của tôi? Vàng? Một miếng thịt
cừu tươi ngon? Hay là cương vị thủ lĩnh sau khi tôi chết?”

“Không! Không phải thế! Tôi thề. Cậu biết thừa tôi sẽ không bao giờ

làm bất cứ điều gì tổn hại đến cậu. Bà ta đã nói...” Ranal chìm sâu vào im
lặng, vần vò vết máu cáu lại trên áo choàng anh ta.

“Ai?”, Morgan gằn giọng.

Ranal tiếp tục giữ im lặng.

Sợi dây kiềm chế cuối cùng của Morgan đứt tung. Lờ đi tiếng kêu đau

đớn của Ranal, anh túm lấy gáy anh ta và lắc mạnh hoang dại. “Sự thật,
Ranal”, anh gầm lên. “Hay tôi phải bẻ gãy cổ anh đây?” Anh nỗ lực ghìm
lại nắm đấm của mình.

Hơi thở ram ráp của họ trộn lẫn vào nhau, cả hai người đều biết rằng,

nếu Morgan tung một cú đấm thôi, nếu anh chặt đứt sợi xích đã ghìm chặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.