ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 379

Lúc anh quay đi, bà mẹ vợ liền hắng giọng nhẹ nhàng. Morgan bỗng

thấy thèm xiết những ngón tay của anh lên cổ bà. Anh gục gặc quay lại bàn
ăn, cúi chào tất cả mọi người và bà gật đầu chấp nhận.

Sau khi anh đi khỏi căn phòng, Ranald nói. “Thật mừng là cậu ấy

không đói, tôi thì đang đói chết đi được”. Anh trút hết phần thịt cừu và
khoai tây của Morgan thành một đống trên đĩa của mình. “Tôi không hiểu
tại sao các vị lại chán nản như vậy. Cậu ấy sẽ dần trở nên dễ thương thôi.
Vì sao ư? Tôi đánh cược là mấy người sẽ sớm khoác được một vẻ quý ông
lịch lãm lên thân hình cậu ta!”

*

* *

Buổi tối ngày thứ mười lăm, trước khi Morgan khám phá ra anh có thể

trở thành một quý ông lịch lãm. Hoàn toàn lãng quên gã nhạc công cao lênh
khênh có nước da tái nhợt đang ngồi bên cây đàn, anh nghiêng nghiêng cái
đầu, thưởng thức những giai điệu thần tiên của Bách đang bay ra từ phím
đàn. Tay anh nắm lấy tay Elizabeth, họ đang nhảy trong khoảng trống giữa
thư phòng.

Đây là lúc năng khiếu tự nhiên của anh được dịp thể hiện, những bước

nhảy phức tạp của điệu Minuet không khác nhiều so với những trận đánh
kiếm và tập bắn súng, tránh đạn.

Khi họ bước đi cùng nhau, hai thân thể khẽ chạm vào nhau trong một

khoảnh khắc ngắn ngủi, Morgan khép mắt, mũi anh ngửi thấy mùi hương
hoa hồng từ mái tóc bay bay của bà. Trong một chốc lát, anh nhớ lại những
khát khao đã chôn sâu trong lòng, nhưng khi mở mắt ra, anh không nhìn
thấy mái tóc đen và đôi mắt xanh trong veo quen thuộc, thay vào đó là mái
tóc vàng và đôi mắt pha trộn hai màu bạc và xanh lục giàu lòng trắc ẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.