ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 463

Những người khác đứng im như tượng sáp khi anh ôm lấy nàng, mắt

nhắm nghiền, khuôn mặt anh tựatrên dải lụa trên đầu nàng. Họ đang nhảy
một điệu nhảy mới, nhưng vẫn còn cổ hơn bản nhạc đau buồn đang cất
những tiếng ca không lời về tình yêu và mất mát. Nó còn cổ xưa hơn những
bài thánh ca vẫnvang lên trong mái vòm nhà thờ.

m nhạc chậm dần rồi ngừng hẳn. Sabrina từ từ mở mắt ra để thấy đôi

môi của anh gần như đã chạm vào môi nàng. Nàng khẽ hé miệng như một
lời mời im lặng. Nhưng trước khi anh kịp chấp nhận lời mờiấy, một giọng
nói vang lên từ đám đông.

“Thả cô ấy ra! Ngài không biết lịch sự sao? Có lẽ đây là cách ngài

dùng sự hoang dã man rợ của người Scốt đối xử với các quý cô, nhưng ở
nước Anh này chúng tôi là những người văn minh. Và chúngtôi không chấp
nhận những hành vi chướng mắt ấy!”

Sabrina băn khoăn không biết nên cười hay rên rỉ chửi rủa khi Philip

Markham bước ra chắn đường của họ. Morgan tạm gác lại ý định đập cho
hắn ta một nhát như đập một con ruồi khi Ranald lao ra đứng trước mặt
anh.

“Hoang dã?” Ranald rống lên. “Man rợ? Anh định ám chỉ cái chết tiệt

gì khi dám gọi người đứng đầu của gia tộc MacDonnell là man rợ? Ngài
đây là người văn hóa và lễ độ bậc nhất ở thành Luân Đôn. Nếu anh muốn
man rợ, được thôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là man rợ, đồ ngựa đực vênh
vang!”

Philip hấp háy mắt, sự căm phẫn chính đáng của anh ta tạm thời

nhường chỗ cho sợ hãi vì sự xuất hiện bất ngờ của gã đàn ông ăn mặc theo
kiểu thầy tu đeo mặt nạ. “Ai cho anh vào đây?” Anh ta nói, giọng run rẩy.
“Có ai biết anh ta được ai mời đến đây không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.