sự muốn chia sẻ chút hạnh phúc và hy vọng của anh với những người kém
may mắn hơn. “Hãy dùng nó để tẩm bổ sức khỏe, bạn của ta.”
“Cảm ơn đức ngài,” gã ăn mày gọi với sau lưng anh. “Kẻ hèn này sẽ
không bao giờ quên ơn ngài, tôi hứa đấy.”
Nhưng Morgan đã thoắt quên đi người ăn mày, anh sải những bước dài
trên vỉa hè, đôi chân nhẹ nhõm như nhảy múa, anh không còn nghĩ về quá
khứ nữa, mà là tương lai.
Đã lâu rồi Sabrina mới ngủ dậy với một nụ cười trên môi. Nắng sớm
tràn vào căn phòng qua những cánh cửa. Nàng duỗi người, thật hoan hỉ với
một chút cử động chậm rãi nơi bắp chân mình. Sabrina cảm thấy mình như
một đứa trẻ, thức dậy vào một ngày trời đầy nắng và tràn đầy năng lượng.
Nàng co duỗi đôi chân dưới lớp chăn phủ mà không nhận ra, rồi khi
nàng nhìn thấy chúng, gần như nàng mê đi vì những cử động nhẹ nhàng đó.
Nàng sẽ ra như thế nào nếu đây chỉ là một trong những ngày tiếp theo? Sẽ
ra sao nếu nàng đơn giản chỉ là ngồi dậy, vung vẩy đôi chân mình bên
thành giường rồi đặt chân mình xuống sàn?
Sau khi tròng vào người chiếc áo ngủ, nàng ném chiếc chăn sang một
bên rồi nhích dần từng tí một về phía thành giường cho đến khi đôi chân
lủng lẳng ngay phía trên mặt sàn. Những giọt mồ hôi lấm tấm bên thái
dương nàng. Nhè nhẹ cắn môi mình, nàng dùng tay đẩy người về phía
trước, rồi chùng chân xuống cho đến khi những ngón chân mình chạm vào
mặt sàn mát lạnh. Nàng trượt người hết cỡ cho đến khi ra khỏi tấm đệm.
Đôi chân của nàng đang tì nhẹ nhàng trên mặt sàn gỗ láng bóng.
Hít một hơi thở thật sâu, nàng chậm rãi chuyển dần sức nặng cơ thể
mình từ đôi tay đang chống trên thành giường sang đôi chân cho đến khi
nàng đã đứng. Đứng thôi, chưa phải là đi. Nàng đã làm được như thế này
rất nhiều lần trước đây.