đang nghĩ xem cô sẽ làm điều đó như thế nào”.
Thò tay vào trong áo khoác, anh rút ra một khẩu súng và chĩa nó vào
ngực Sabrina. Một âm thanh vang lên bởi thanh kiếm va vào sàn. “Anh
chơi xấu. Anh đã bảo là không dùng tới vũ khí cơ mà. Liệu anh có biết đến
những…”
“…quy tắc à? Hay là ý thức?” Anh nhún vai. “Tôi là một gã
MacDonnell, thưa quý cô. Cô không mong tôi sẽ chơi công bằng đấy chứ?”
Nỗi buồn dâng lên trong đáy mắt nàng cùng với những vết thương cũ,
những sự buồn giận và Morgan thấy hơi ân hận vì đã không cho nàng cơ
hội giành chiến thắng nhỏ bé này.
“Không, anh chưa bao giờ như vậy, phải không?”
Chấp nhận đầu hàng, nàng chống thanh gươm xuống và tránh đường
để cho anh đi qua. Anh trượt nhẹ nhàng khẩu súng vào trong túi áo choàng.
“Morgan?”
“Sao?”
Anh dừng bước trên ngưỡng cửa. Cả hai người chìm vào trong bóng
tối.
Nàng vẫn giữ yên bàn tay mình. “Làm ơn hãy để khẩu súng lại đây”.
Anh gần như giật mình vì nàng, và vì một cơn buồn cười đang dâng
đầy lên trong ngực. Một người đàn ông luôn luôn được công nhận khi anh
ta tỏ ra biết giúp đỡ, vì vậy anh đã để lại khẩu súng trong tay nàng và khép
những ngón tay nàng quanh nó như những cánh hoa mượt mà của một đóa
hoa lan.