ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 57

cuộc chiến tranh bùng nổ và chuẩn bị để giết những người đàn ông họ mới
vui vẻ cùng ăn tối.

Chính đôi mắt của Sabri cũng thu hẹp lại khi nàng phát hiện ra tên

MacDonnell tóc đen dễ thương đứng giữa bọn họ. Làm thế nào anh ta có
thể quay vào sảnh lớn? Có phải nàng đơn giản bỏ qua sự có mặt của anh ta
trong đám đông hỗn loạn không? Những câu hỏi của nàng trôi tuột đi một
cách đáng sợ khi nàng nhận ra các thành viên của thị tộc nàng tay không và
không một sự trợ giúp trước những tên MacDonnell như bầy cừu non chờ
bị ăn thịt.

Morgan lùi dần về phía cửa, dùng Sabri như tấm lá chắn.

Dougal đấm nắm tay xuống bàn. “Khốn khiếp, Morgan, thả con bé ra!

Con bé chỉ là một đứa trẻ! Cuộc chiến này là của tôi với cậu”.

Giọng của Morgan dội xuống sương sống của Sabri, những lời của anh

ta dường như chỉ dành cho nàng. “Cô đã giết nhầm người trong nhà
MacDonnell rồi, nhóc con. Cô nên chém đứt đầu tôi khi có cơ hội mới
phải.”

Morgan hiếm khi mắc sai sót trong một cuộc chiến cam go nhưng lại

tự mình thích thú với lời chế nhạo khi nó tỏ ra đắt giá. Đối với Sabri, thời
gian như trôi ngược trở lại. Anh ta không còn là người lạ mặt nguy hiểm
đang nắm sợi chỉ sinh mệnh của nàng trong tay nữa, ngoại trừ cơn tức giận
trước đây anh ta thường mang lại, từ thằng bé kiêu căng luôn chà đạp lên
những cảm xúc nhạy cảm trước mọi hành động của nàng.

“Luôn luôn phải dùng đến từ cuối cùng đó sao?” nàng nói, giọng mượt

mà giả tạo.

Những tấm vải thêu bị cắt vụn, từng chiếc bánh nhân quả anh ta hân

hoan mang cho Pugsley ăn, những giọt nước mắt nàng cố gắng để không
rơi xuống đang chực trào ra, nàng nắm tay đấm thẳng vào mặt anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.