ĐÓA HỒNG XÔN XAO - Trang 88

Trong cái lần nàng đến thăm anh, nàng đã nhận ra chính mình đang

chơi cái trò bập bênh trên một tấm ván khi phải suy nghĩ về những quyết
định quan trọng. Có một lần nàng bàng hoàng tỉnh giấc và vội đi tìm khẩu
súng của Morgan mà nàng vẫn giấu kín.

Những từ cuối cùng anh nói ra vẫn ám ảnh nàng. Anh vốn biết khẩu

súng của mẹ nàng của là trò dối trá, nhưng tại sao anh vẫn để bị bắt, bị
giam hãm như một con thú chỉ vì lòng khoan dung của cha nàng? Tại
sao…? Nàng tự hỏi. Nàng vẫn nhớ những ánh mắt dâm đãng trên khuôn
mặt những người trong thị tộc của anh. Họ đã lao vào cơn thèm khát điên
cuồng đến mức ngay cả Morgan cũng phải ép buộc thật cứng rắn mới có
thể kiềm chế nổi họ. Nhưng tại sao Morgan lại chịu hy sinh tự do đáng quý
của anh ột người con gái anh khó lòng tha thứ - chỉ là người của thị tộc
Cameron, không hơn? Dằn vặt và nghi ngờ quấn lấy nàng, đầu độc từng
giấc mơ cho đến khi nàng cảm thấy thật kinh hoàng khi chìm vào giấc ngủ.

Nàng tì má vào bậu cửa sổ mát lạnh. Một dáng hình cô độc hắt bóng

xuống từ đỉnh đồi, thổi điệu kèn nặng nề nửa như khóc than, nửa như rầu rĩ.
Một đám mây bị gió cuốn quá nhanh, bay về phía chân trời rồi tan biến.
Trên bầu trời ánh trăng vẫn điềm nhiên đổ xuống những vạt sáng lạnh lẽo.

Sabrina thấy ngạc nhiên. Nàng hầu như chắn chắn đó không phải là

một người đàn ông, mà đó là dáng mảnh khảnh của một người phụ nữ đang
thổi kèn túi, mái tóc buông xõa bay trong gió như những sợi bạch kim.

Âm thanh chứa đựng những ngày tháng dày vò đau khổ, giai điệu của

nó như cần xin sự ban ơn từ những thần linh đã xuất hiện trước cả thời
gian. Sabrina đóng cửa sổ lại, nhưng bài ca vẫn tràn đến, khóc than cho
Angus, ai vãn cho Morgan… những lời ca đến từ trái tim của một người
phụ nữ.

Nàng trở lại giường, ngạc nhiên khi nhận ra má mình ướt đầm nước

mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.