ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 110

Này này, sao tôi lại có cảm giác tôi đang bị bức cung vậy, trả lời kiểu

nào cũng bị dính tội. Tôi vuốt ngực, vừa mới vui mừng gặp lại anh ta, đã bị
anh ta chọc cho tức giận rồi. Tôi quay lưng bỏ đi.

Đi được vài bước, tôi vẫn không nghe Trịnh Khải nói gì. Tức giận. Tôi

quay người, đi trở lại trước mặt Trịnh Khải rồi lên tiếng:

- Công tử không thể nói gì khác sao?

Trịnh Khải đầu tiên là ngạc nhiên khi thấy tôi quay lại, sau đó lại tỏ vẻ

mặt nhẫn nhịn, anh nói:

- Được. Vậy ta nói chuyện khác. Tại sao hôm đó nàng bỏ đi?

Tôi cắn môi, cúi đầu, tức giận bay biến đâu mất, thay vào đó là xấu hổ.

Tôi nên trả lời thế nào đây, đã hứa với anh ta là ngồi chờ, rốt cuộc tôi chạy
trốn, còn ôm theo bánh mứt.

Trịnh Khải vẫn đứng im chờ tôi trả lời. Rốt cuộc Trịnh Khải lên tiếng

trước:

- Thôi vậy. Nếu lần sau nàng không thích điều gì thì cứ nói với ta.

Tôi ngước mắt nhìn Trịnh Khải, không biết anh ta có đang hiểu lầm gì

không. Trịnh Khải nhìn mặt tôi, thở dài mà nói:

- Ta đưa nàng đến một nơi.

Tôi gật đầu. Trịnh Khải đi chầm chậm, tôi đi ngay bên cạnh. Trịnh Khải

im lặng, tôi cũng im lặng.

Ra khỏi khu phố đông vui, chúng tôi lại rẽ qua một con đường vắng hơn.

Lúc chúng tôi đến bên một cái cổng đền cũ, Trịnh Khải đẩy cánh cửa gỗ đi
vào, tôi đi theo, sau đó anh mới quay người đóng cửa cổng. Vừa bước vào
cổng tôi đã nghe được hương hoa sen thoang thoảng trong gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.