ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 112

Trịnh Khải nhìn sững tôi, sau đó quay qua nhìn xuống ao sen, giọng

trầm ấm:

- Tình cờ biết được. Ta đoán là nàng thích hoa sen.

Tôi bất ngờ, có lẽ là vì hai lần tôi gặp Trịnh Khải đều tại ao sen nên anh

nghĩ tôi thích hoa sen. Tôi cảm thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng. Tôi quyết
định, từ nay sẽ thích hoa sen.

- Rất thích. – Tôi cười vui vẻ.

Lần này, Trịnh Khải quay qua nhìn tôi rất lâu. Anh nhìn đến mức tôi

thấy máu dồn lên mặt, đành ngại ngùng nhìn ra xa ao sen.

Tiếng sáo bỗng vang lên. Tôi quay mặt lại nhìn Trịnh Khải đang đứng

đó, trên tay cầm sáo trúc, thổi lên những giai điệu réo rắt, du dương. Lần
này đến lượt tôi nhìn Trịnh Khải không rời mắt.

Trịnh Khải đứng đó, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú. Tà áo dài

của anh và cả dây vải buộc ngang đầu bay nhè nhẹ theo làn gió. Tay anh di
chuyển trên cây sáo trúc. Mắt anh nhìn thẳng vào tôi, dịu dàng. Tôi nghe
tim mình đập liên hồi.

Đến khi tiếng sáo ngừng, tôi cũng không hề hay biết. Trịnh Khải lên

tiếng kéo tôi về với thực tại:

- Không hay sao?

- Hả? À, rất hay. Không ngờ công tử thổi sáo hay như vậy. – Tôi ngại

ngùng cười.

Trịnh Khải cất cây sáo vào thắt lưng áo đằng sau, hèn gì tôi không nhìn

thấy cây sáo. Tôi hỏi:

- Công tử có thường xuyên thổi sáo không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.